Người đàn ông Tây Ban Nha mỉm cười xin lỗi đối với Laurence, rồi vô cùng sảng khoái ngồi ở vị trí của mình, nhìn về phía Đường Khả Hinh cũng không nói chuyện.
Đường Khả Hinh nhìn về phía ông ta, cũng lộ ra nụ cười, cũng không nói chuyện.
Điều này giống như không cần ngôn ngữ.
Người đàn ông phong độ, nhẹ nhàng nhanh chóng mở bình giải rượu, rót một phần ba dịch rượu màu đỏ vào ly Tulip, lập tức giơ về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn về phía ông ta thật sâu, suy nghĩ trong chốc lát, mới bưng ly rượu đỏ trong tay ông ta, định xoay tròn, ngửi mùi rượu. . . . . .
“No!” Người đàn ông nhìn cô lắc đầu một cái.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt nóng bỏng và ẩn chứa một chút dịu dàng, ông ta có chút giống người kia, cô mỉm cười một cái, mang theo một chút mong đợi, giơ ly rượu lên, hớp một ngụm nhỏ, một chuỗi bi thương tan ra ở khoang miệng, giống như mang theo mùi vị rừng rậm hoang dại, cô giống như cảm thấy trước mặt của mình hiện lên hình ảnh trong rừng rậm bí ẩn, có thú hoang kêu gào, cũng có cổ thụ trăm năm, thậm chí lộ ra một chút mùi vị trái cây và một chút dịu dàng ẩn nấp ở nơi đó?
Hai mắt của cô chợt đỏ thắm, nhìn về phía người đàn ông ở đối diện.
Ông ta giống như một Sứ giả lớn tuổi, mang theo một chút trìu mến nhìn về phía Đường Khả Hinh, lúc mỉm cười lại càng dịu dàng hơn.
Đường Khả Hinh cầm ly rượu, thở nhẹ một hơi, kích động nhìn về phía ông ta.
Ông ta cũng im lặng nhìn về phía cô, đưa mắt nhìn một lúc lâu, rốt cuộc cầm dao, cắt một phần cá mè, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt của Đường Khả Hinh, giống như là an ủi.
Trong mắt Đường Khả Hinh đã giấu lệ, lại không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía ông ta.
Ông ta dịu dàng nhìn cô mỉm cười.
Đường Khả Hinh giống như cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy, hai mắt nhấp nháy, nén nước mắt, cầm nĩa lên, xúc một chút thịt cá, bỏ vào trong miệng, cô lập tức phát hiện trong miệng xông lên một hương vị mới, sau đó là rượu giống như ở trên đầu lưỡi tan ra, mang theo một chút nồng đậm và mềm mại, nhẹ nhàng phối hợp mùi vị thịt cá, trong cái ngon lộ ra một cảm giác làm bạn sâu nồng, cô khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông này.
Ông ta lại dịu dàng nhìn về phía cô.
“Ông. . . . . . Ông. . . . . . Ông. . . . . .” Tâm trạng Đường Khả Hinh lại lộ ra đau thương sâu sắc sau đó là biết ơn, nghẹn ngào nhìn về phía ông ta, hỏi: “Ông làm sao biết hôm nay tôi không vui vẻ? Hôm nay tôi bi thương vậy ?”.
Ông ta giống như không hiểu lời của cô… im lặng đưa con hàu lên.
Đường Khả Hinh kích động im lặng nâng rượu đỏ lên, hớp một ngụm nhỏ, thời gian giải rượu vẫn diễn ra, từng đợt mùi cây tùng, truyền khắp khoang miệng, có chút ấm áp, cô giữ nguyên vị giác của mình, cầm nĩa lên, ghim nhẹ khối thịt hào mềm mại, mùi vị nướng giống như gỗ sồi bị thiêu đốt trong rừng rậm, tỏa ra mùi vị trân quý thứ ba, quanh quẩn ở trong khoang miệng không dứt, cô giống như hưởng thụ tình cảm thiêu đốt mãnh liệt, mà mùi thơm thịt hàu mềm mại, không chút nào bị ảnh hưởng, từ từ lộ rõ quá trình kì diệu, trên thế giới này, còn có mùi vị nào giống như một Nghệ Thuật Gia chân chính sao?
Cô nhìn ông ta kích động mỉm cười.
Ông ta cũng nhìn về phía cô, nở nụ cười tao nhã, giống như thân sĩ, cầm thìa nhỏ màu bạc, xúc một chút cá đối đưa đến trong đĩa nhỏ của Khả Hinh.
Trong lòng Đường Khả Hinh kích động sôi trào, lại uống một hớp rượu đỏ, mới nhẹ nhàng múc một chút trứng cá đối, đưa vào trong miệng, nhai nhẹ, nhất thời cảm thấy mùi thơm thật nồng, trộn lẫn mùi rượu, lan tỏa trong khoang miệng, đó là một loại mùi vị thuần túy đến từ biển sâu, trộn lẫn với rượu sau cùng là mùi vị rừng rậm, mãnh liệt lan tỏa, kích thích vị giác thật sâu, dư vị bất tận. . . . . . Ánh mắt của cô sáng lên, nhìn về phía người đàn ông ở đối diện, biết ơn mỉm cười.
Ông ta cũng nhìn về phía cô, giơ ly rượu lên, khẽ mỉm cười.
Đường Khả Hinh cũng nhìn về phía ông ta thật sâu, nâng ly rượu lên, khẽ mỉm cười.
Hai người cụng ly, uống ly rượu trân quý này.
“Ông. . . . . . Tại sao không ăn?” Đường Khả Hinh nhìn về phía người đàn ông này, cẩn thận hỏi! !
Ông ta mỉm cười, nhưng cũng không nói.
Lúc này, Laurence mới quay đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: “Bởi vì ông ta là một chuyên gia hầu rượu, ở bất kì địa phương nào, thân thể và linh hồn của chuyên gia hầu rượu cũng toàn tâm hướng tới thức ăn và người khách của họ.”
Đường Khả Hinh nghe những lời này, đột nhiên sững sờ, ánh mắt giống như nhìn về phía xa xăm, không lên tiếng.
Hoàng hôn.
Trang Hạo Nhiên hẹn Đường Khả Hinh cùng nhau đi siêu thị mua thức ăn, nhưng bởi vì bận việc sau khi trễ nửa giờ, trực tiếp tan việc, thu dọn tài liệu, đi ra phòng làm việc, chuẩn bị đi xuống lầu, lại nghe trong không gian yên tĩnh ở đầu kia, phát ra tiếng động, cảm giác này quá đặc biệt, anh dừng bước lại, trầm ngâm xoay người, nhìn về phía lối vào phòng thư kí, bởi vì từ trước đến giờ anh quản lý thoải mái, cho nên bình thường nhân viên cũng giống như anh, khi đến lúc tan việc, đều tan việc, vậy âm thanh từ đâu đến?
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, đi về phía không gian u tĩnh, đứng ở bên cửa, quả nhiên nhìn thấy Đường Khả Hinh đã thay đồng phục, mặc áo len màu đen, váy ngắn màu đen, mang tất chân màu đen, ngồi ở trên mặt thảm cạnh cửa, hai chân co rúc, đôi tay ôm đầu gối, trầm ngâm nhìn nơi xa.
Anh nghiêng mặt nghi ngờ nhìn về bộ dáng cô, gọi nhỏ: “Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh giống như không có nghe thấy, chỉ là yên lặng ngồi tại chỗ, không nói lời nào.
Trang Hạo Nhiên trầm ngâm ngẫm nghĩ, cũng im lặng ngồi xuống với cô ở cạnh cửa, dựa vào bả vai của cô, nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Lúc này Đường Khả Hinh hơi nghiêng mặt nhìn Trang Hạo Nhiên cười khổ một tiếng.
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn cô, dịu dàng nói: “Cô làm sao vậy? Dáng vẻ giống như người nào đánh cô mấy bạt tai sao?”
Đường Khả Hinh nghĩ tới chuyên gia hầu rượu đó, từ giải rượu, đến hầu rượu, đến thức ăn ngon, trong tròng mắt ông ta ngưng thần phát ra ánh sáng, lộ ra sức mạnh thăng trầm của cuộc sống, vẫn quanh quẩn trong đầu của mình, xua không tan, cô cười khổ nói: “Tôi vẫn. . . . . . cảm thấy đối với rượu đỏ, đối với thức ăn ngon, mình rất nhiệt tình, rất có thiên phú, tôi cảm thấy chỉ cần tôi thật cố gắng, đợi một thời gian nữa, tôi sẽ làm được tốt hơn. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên im lặng lắng nghe.
Cô thở dài một hơi, mới chán ngán thất vọng cười, nói: “Nhưng hôm nay tôi phát hiện, thì ra bản thân tôi rất nhỏ bé, rất vô dụng, thế giới hiện tại của tôi thật nhỏ thật nhỏ, thế giới bên ngoài thật lớn thật lớn, lớn đến nổi không cách nào chạm đến.”
“Người nào kích thích cô?” Trang Hạo Nhiên bật cười nhìn cô cười hỏi.
Đường Khả Hinh im lặng một lúc lâu, rốt cuộc quay đầu nhìn Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Thế giới này kích thích tôi..tôi không ngờ, ngoài thế giới của tôi ra, còn có rất nhiều người lợi hại như vậy, bọn họ giống như sinh ra vì rượu đỏ, một chuyên gia hầu rượu tuyệt vời, trong quá trình này, không cần bất kỳ ngôn ngữ, cũng đã nhìn rõ tâm linh của tôi, cho tôi mong muốn, cho tôi dịu dàng, cho tôi khích lệ. . . . . . ông ấy giống như chui vào trong thân thể của tôi, dùng linh hồn bàn tay, xoa dịu tâm trí tôi, đây mới là chuyên gia hầu rượu, đây mới thật sự là chuyên gia hầu rượu.”
Cô phục, cô đã chán nản, cảm thấy đây là cảnh giới cả đời mình cũng không thể đạt tới.
Trang Hạo Nhiên nghe xong, cảm thấy buồn cười.
“Anh cười cái gì?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên nhìn anh, cũng không khỏi mỉm cười, vẫn có chút uể oải.
“Cô biết tại sao Laurence tiên sinh sắp xếp cho cô đi gặp chuyên gia hầu rượu nàay không?” Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô.
Đường Khả Hinh lắc đầu một cái.
“Bởi vì ông ấy muốn cô nhận biết năng lực của mình sâu hơn, mỗi người chúng ta đều có mức độ tự kỷ khác nhau, nhưng đối mặt với đối thủ xuất sắc nhất, chúng ta không thể buông bỏ tự kỷ của mình, chúng ta phải nhờ người khác làm chiếc gương, soi rọi mình, để cho mình nhìn thấy con người thật của mình, biết ưu khuyết điểm của mình ở chỗ nào, sau đó xuất phát một lần nữa.” Trang Hạo Nhiên dịu dàng nói.
“Cho nên tôi đã hiểu được, tôi rất nản chí, lúc nào thì tôi mới có thể giống như chuyên gia hầu rượu kia, nhìn người khác một cái cũng đã biết bi thương ở chỗ nào?” Đường Khả Hinh nghiêm túc nói: “Lúc nào thì tôi mới có thể học được chai rỗng cũng có thể giải rượu ?”
Trang Hạo Nhiên quay đầu, dịu dàng nhìn Đường Khả Hinh, nói: “Cô buông bỏ bản thân mình, vì Tổng Giám đốc Tưởng đi cầu Tô Thụy Kỳ, nói mỗi người đều có cơ hội và quyền giành lấy hạnh phúc của mình, đây không phải là một loại quan tâm? Không phải một loại giao tiếp tâm linh ? Không phải kinh nghiệm sâu sắc sao?”
Đường Khả Hinh sửng sốt quay đầu nhìn anh, ngạc nhiên anh làm sao biết?
Trang Hạo Nhiên lại nhìn cô cười nói: “Trước tiên không nên ngạc nhiên tại sao tôi biết được, cô trả lời tôi cho trước, đó có phải là một loại thấu hiểu và quan tâm không?”
Đường Khả Hinh không lên tiếng, yên lặng suy nghĩ tới những lời này.
Trang Hạo Nhiên nhìn cô chằm chằm nói: “Cô nói, lúc nào thì cô mới có thể học được chai rỗng cũng có thể giải rượu? Cô mới vừa học xong.”
Đường Khả Hinh lại nghi ngờ nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nhìn cô nói: “Cô chưa từng nghe qua một câu nói sao? Mơ ước chỉ thiếu một chút. Nếu như cô có lòng tin, cắn chặt răng đi về phía trước, cảnh giới sẽ lan rộng ở trong thế giới của cô.”
“Có không?” Đường Khả Hinh nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi.
“Có. . . . . .” Trang Hạo Nhiên khẳng định cười nói: “Nhất định sẽ! Chỉ cần cô cố gắng! Chuyên gia hầu rượu, chính là Nghệ Thuật Gia, mỗi người đều có cảnh giới nghệ thuật của mình, cô cũng có. Cô phải tin chắc điều này. Cô cũng phải cảm thấy mình không giống người khác ở chỗ nào.”
Đường Khả Hinh lặng lẽ lẩm nhẩm câu này: Tôi không giống người khác ở chỗ nào. . . . . . Tôi không giống người khác ở chỗ nào. . . . . .
Cô đột nhiên cười, trong chớp mắt tràn đầy sức mạnh nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh lập tức vươn tay níu chặt Trang Hạo Nhiên, rất hào hứng nói: “Mấy ngày nữa tôi sắp thi bằng lái, anh dùng chiếc Audi Pikes Peak của anh dạy tôi lái xe, tôi muốn giống như cha, giống như anh, tìm thức ăn ngon khắp nơi! ! Thưởng thức món ăn ngon nhất trên thế giới! !”
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên hơi khó coi, nhưng lại không đành lòng đả kích cô nói: “Cô . . . . . Cô. . . . . . Cô nói. . . . . . Dùng Audi Pikes Peak của tôi dạy cô lái xe?”
“Đúng vậy!” Đường Khả Hinh lập tức đứng lên, phủi phủi váy nói: “Đi! ! Đi mua thức ăn đi! Dùng xe Audi Pikes Peak của anh dạy tôi lái xe ngay! Tự tôi lái đi mua thức ăn, anh cũng không biết tôi thông minh đến cỡ nào !”
“Thần kinh!” Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, đi ra ngoài thật nhanh !
“Chờ tôi một chút! !” Đường Khả Hinh nhìn về phía anh la hét! !