‘Phòng tổng thống'.
Trang Hạo Nhiên mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, quần thường màu trắng, nằm ở trên giường, đôi mắt ở trong màn đêm lóe lên, càng lúc càng cảm thấy có chút không ổn, lại có chút lo lắng cầm điện thoại bàn tại mép giường, trực tiếp gọi điện thoại của quản lý phòng ăn Nhã Các, hỏi thẳng: "Đường Khả Hinh có tới dùng cơm với một vị tiên sinh không?"
"Không có, Tổng Giám đốc, cô ấy một mình ngồi ở trong phòng, dùng xong bữa ăn tối, cho đến lúc đi cũng hết sức tức giận." Quản lý Phòng ăn cung kính trả lời câu hỏi của anh.
Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lập tức từ trên giường ngồi dậy, không nói hai lời, vén chăn lên, nhanh chóng cầm điện thoại di động, vẻ mặt nghiêm túc đi ra ‘phòng tổng thống'.
Tối nay bầu trời rất yên tĩnh, sóng biển mãnh liệt đi qua, không gian rơi vào một mảnh yên tĩnh, chỉ nghe tiếng sóng nhẹ nhàng xô trên bãi cát.
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng chạy ra Khách sạn Á Châu, thở hổn hển nhìn cả đại sảnh khách sạn, lúc này đã hơn chín giờ, khách vẫn còn rất nhiều, tới lui ở đại sảnh náo nhiệt, anh nhìn quanh khắp nơi, bây giờ không có người, ngay lập tức ném chìa khóa cho nhân viên tiếp tân, nhân viên tiếp tân nhận lấy chìa khóa, lập tức đi ra ngoài, anh tận dụng thời gian trống này, lại tìm người từng góc một, vẫn không có tung tích, anh nhớ tới đêm hôm đó, Đường Khả Hinh đứng ở trước mặt mẹ, khóc thầm, cô đơn và khổ sở, anh thở dài một hơi, đi ra đại sảnh, ngồi lên xe của mình, phóng xe đi! !
Chiếc Audi Pikes Peak màu trắng vẫn chạy khắp nơi trong thành phố!
Lúc này, sao trời lặng lẽ biến mất, mơ hồ thay thế vào là cơn mưa phùn giống như màn tơ mỏng, rối rít rơi xuống.
Trang Hạo Nhiên mở bồng xe ra, chạy trong mưa phùn, vẫn nhìn quanh khắp đường phố náo nhiệt, lúc này, điện thoại di động reo lên, anh nhanh chóng đè xuống tai nghe Bluetooth, nghe điện thoại của Lâm Sở Nhai: "Cô ấy về nhà rồi sao?"
"Không có, Quản lý Lưu vẫn còn ở phụ giúp ở Câu lạc bộ, trong nhà cũng không có ai trả lời, không chừng cô ấy trở về rồi, lại đi đâu đó? Không phải bởi vì xem mắt thất bại hoặc chuyện khuôn mặt. . . . . . Bị đối phương chê chứ?" Lâm Sở Nhai cũng có chút lo lắng nói.
"Cúp!" Trang Hạo Nhiên không lên tiếng nữa, nhanh chóng lái xe, tiếp tục chạy khắp trong thành phố, thậm chí chạy vào con hẻm nhỏ tĩnh mịch, nhanh chóng tắt máy, đi xuống xe, dọc theo con đường nhỏ quen thuộc, đi tới trước cái sân nhỏ kia, tối nay vẫn giống như đêm đó, mưa phùn rơi xuống, một người phụ nữ trung niên mặc một chiếc áo bông trắng, quần lửng màu đen bẩn, đang cố hết sức khiêng một bao ốc vít kim loại từ nhà hàng xóm muốn đem về nhà gia công, nhưng cho dù bà kéo thế nào cũng kéo không nổi, Trang Hạo Nhiên đứng ở nơi hẻo lánh, nhìn thấy bóng lưng bà dì, vẻ mặt lộ ra một chút đau lòng.
Lý Tú Lan kéo đến đầu đầy mồ hôi, thật sự vẫn không nhúc nhích, liền đi về phía đầu cái hẻm nhỏ, gọi hàng xóm tới giúp một tay.
Trang Hạo Nhiên im lặng đi lên trước, cắn chặt răng, khiêng bao ốc vít kim loại nặng nề, đi vào trong sân nhỏ, đặt xuống tại một khối đá lửa trước cửa nhà, sau đó nhanh chóng móc bóp ra, từ bên trong rút ra 1000 đồng, đặt ở trước bao ốc vít kim loại, anh chăm chú nhìn mười tờ tiền 100 đồng, suy nghĩ một chút, liền nhanh chóng đi ra ngoài, Lý Tú Lan từ cua quẹo trở lại, trên mặt lộ ra rối rắm, ngẩng đầu lên nhìn không thấy bao ốc vít kim loại trước mặt, bà giật mình, nhanh chóng đi vào cái sân nhỏ, lại thấy bao ốc vít kim loại lành lặn đặt xuống bên cạnh bàn máy gia công của mình, phía trên còn đặt vài tờ tiền 100 đồng, bà kinh ngạc xoay người, đi ra khỏi sân nhỏ, kêu to: "Là ai vậy? Tại sao phải giúp tôi?"
Trang Hạo Nhiên nhanh chóng ngồi lên xe thể thao, sau đó lái xe đi khỏi, tiếp tục lái xe chạy khắp thành phố, anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời phất phới nước mưa, trong lòng lẩm nhẩm một câu: "Đường Khả Hinh, cô ở đâu? Tại sao gọi điện thoại cho cô, cô không nghe máy?"
Trong phòng Tổng Giám đốc tối đen.
Người kia đã say rượu ngủ thật say, có một cô gái nhỏ cả đêm qua không ngủ, cũng bởi vì chăm sóc người kia quá mệt mỏi, cũng trầm trầm ngủ say, đầu ngẩng lên, tay vẫn có chút lo lắng đặt lên trên mặt của anh, điện thoại bên cạnh ghế sa lon, một lần hai lần ba lần vang lên âm thanh chấn động, nhấp nháy ánh sáng màu xanh dương, từng lần thắp sáng không gian u ám, nhưng bởi vì cô gái nhỏ thật sự quá mệt mỏi, tiếng chấn động và chút ánh sáng này thực sự quá yếu ớt.
Ba giờ sáng, Trang Hạo Nhiên đã không còn gọi điện thoại, lo lắng lái xe trở lại Khách sạn Á Châu, không dám nói cho Nhã Tuệ đang trực, đề phòng cô lo lắng, anh đang suy nghĩ làm sao tìm được người, đang trong lúc này, anh dừng bước lại, nhìn thang máy trước mặt mở ra, mấy người khách đi ra, ánh mắt của anh lóe lên một cái, liền bước nhanh về phía phòng quan sát lầu phụ, yêu cầu nhân viên theo dõi kiểm tra cameras thang máy tầng lầu Nhã Các từ 8 giờ tối đến 3 giờ sáng, nhân viên giám sát nhanh chóng kiểm tra băng từ, quay lại thời gian thang máy theo yêu cầu của anh. . . . . .
Hai tay Trang Hạo Nhiên chống trên mặt bàn máy theo dõi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía này màn hình TV, lại nhìn thấy một người làm cho anh kinh ngạc, Tưởng Thiên Lỗi với vẻ mặt tiều tụy đi vào thang máy, trên áo sơ mi còn nhỏ giọt rượu, anh nhíu mày, nhìn người nọ thế nào? Sau đó trong camera xuất hiện hình ảnh Đường Khả Hinh, ánh mắt của anh sáng lên, nhìn thấy Khả Hinh mới đi vào thang máy, sau đó Tưởng Thiên Lỗi té ở trên người của cô. . . . . .
Hai mắt của anh chợt lóe, cuối cùng buông lỏng thở dốc một hơi, không nói nhìn hai người bên trong thang máy.
Sáng sớm hôm sau.
Đêm qua mưa phùn mang tới không khí mát mẻ, khí trời vẫn còn ẩm ướt, có vẻ hơi lạnh, Đường Khả Hinh nằm trên ghế sa lon run rẩy, liền trở mình kéo quần áo đắp lên trên người của mình, vẫn muốn ngủ tiếp, nhưng thật sự quá lạnh, cô thở dốc một hơi, cuối cùng nhíu mày, hơi hé mắt ra, đột nhiên cảm giác ánh mặt trời chiếu vào hai mắt của mình, cô lại thở dốc một hơi, nheo mắt lại, không ngờ nhìn thấy một bóng đen đong đưa trước mặt của mình, cô đột nhiên tỉnh giấc, thấy một người đàn ông mới vừa mặc quần tây màu đen, nửa người trên lộ ra bắp thịt rắn chắc, kéo một cái áo sơ mi trắng, nhanh chóng mặc vào, đi về phía cửa sổ sát đất, tay cài cúc áo xong, giọng nói trầm trầm truyền đến: "Đã tỉnh rồi hả ?"
Đường Khả Hinh bỗng chốc ngồi dậy, đầu tóc rối bời, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi đã lạnh lùng xoay người, hơi xắn tay áo sơ mi, đoán chừng mới vừa rửa mặt xong, ngồi ở trên ghế sa lon đối diện mình, mở một phần tài liệu khẩn cấp, xem như không có việc gì, cô khiếp sợ nhìn bộ dáng của anh, nhanh chóng nghĩ đến bản thân mình, nói: "Tối hôm qua tôi ngủ ở chỗ này hả ?"
"Nói nhảm!" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng lật một tờ tài liệu.
"Vậy tại sao anh không gọi tôi dậy?" Đường Khả Hinh lập tức muốn kéo cái áo trên người mình, mới phát hiện là tây trang của Tưởng Thiên Lỗi, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.
"Gọi cô tỉnh dậy, cô đã sớm cút đi rồi!" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng xem nội dung trong văn kiện.
"Anh. . . . . ." Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cái người không có lương tâm, tức giận khẽ hừ, giật tây trang của anh ra, vội vàng quẹt miệng, sợ mình chảy nước miếng, sửa sang lại tóc của mình, kéo T-shirt, kéo váy, giống như làm chuyện trái với lương tâm, căng thẳng nhìn đồng hồ trên tường đã chín giờ, đoán chừng một số nhân viên đã đi làm rồi, cô ôi một tiếng, mặt nhăn nhó, bò dậy, nhanh chóng chạy đến cạnh cửa, hai tay chống bên cạnh cửa, muốn mở nhẹ cửa ra, nhìn nhìn bên ngoài xem có người hay không. . . . . .
Rốt cuộc từ tài liệu Tưởng Thiên Lỗi ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng lén lút của Đường Khả Hinh, liền cau mày hỏi: "Cô làm gì vậy?"
Đường Khả Hinh quay đầu lại, mắt vẫn buồn ngủ lim dim, tóc còn có mấy cọng dựng lên, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi gấp gáp nói nhỏ: "Anh trai à! Anh đường đường là Tổng Giám đốc, nếu để cho người khác biết tối hôm qua tôi qua đêm ở tại chỗ anh, tôi còn có thể sống ở Khách sạn Á Châu nữa sao?"
Tưởng Thiên Lỗi nhìn cô nói: "Cho nên thế nào? Cô tính cắm vào đôi cánh bay từ cửa sổ ra bên ngoài, hay là từ trên mặt đất đi ra ngoài?"
Đường Khả Hinh tức giận trợn mắt nhìn người không có lương tâm, nói nhỏ: "Tưởng Thiên Lỗi! ! Anh nói hay nhỉ? Nếu không phải bởi vì anh, tôi sẽ không rơi vào hoàn cảnh hôm nay! Nếu như tôi bị nước miếng dìm chết, thành quỷ cũng không bỏ qua cho anh! Mau lên! Giúp tôi nhìn xem bên ngoài có người hay không, để cho tôi chuồn êm. . . . . ."
Cửa ầm ầm mở ra!
Đường Khả Hinh giật mình đứng thẳng người, dính vào trên cửa, đôi tay giơ lên.
Đông Anh cẩn thận đẩy bữa ăn sáng phong phú, mỉm cười đi tới, lại ngẩng đầu lên trong chớp mắt, nhìn về phía ghế sa lon trống không, còn đang suy nghĩ Đường Khả Hinh đi đâu? Nghe thấy tiếng động sau lưng, cô ngạc nhiên xoay người, nhìn thấy Đường Khả Hinh đứng dán tường, đôi tay giơ lên, đỏ mặt nói: "Tối hôm qua tôi không có qua đêm với Tổng Giám đốc!"
Phốc!
Đông Anh không nhịn được cúi đầu mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía người giấu đầu lòi đuôi, nói: "Tôi biết rõ, tối hôm qua cô không có qua đêm với Tổng Giám đốc, tôi tin cô. . . . . ."
Vẻ mặt Đường Khả Hinh như muốn chết nhìn về phía Đông Anh, cảm giác mình thật sự là nước rửa đều không rõ ràng, bất đắc dĩ thở dài, mới nhìn cô, thật bí ẩn nói nhỏ: "Thư kí Lưu, bên ngoài có người hay không? Các đồng nghiệp đi làm rồi sao? Nhất định có thật nhiều người ở bên ngoài có đúng không? Chỗ Tổng Giám đốc có lối đi bí mật không, tôi có thể bay ra ngoài, hay leo ra?"
Đông Anh không nhịn được cười khẽ một tiếng, nhìn về phía cô nói: "Khả Hinh, hôm nay thứ bảy, bên ngoài không có ai. . . . . ."
"À?" Đường Khả Hinh trừng con ngươi, không thể tin nổi kêu lên: "Hôm nay thứ bảy, bên ngoài không có ai?"
"Đúng vậy!" Đông Anh gật đầu.
Đường Khả Hinh tức giận nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi kêu to: "Vậy lúc nảy tại sao anh không nói sớm?"
Tưởng Thiên Lỗi không có trả lời cô, chỉ đứng dậy đi về phía trước cửa sổ sát đất, kéo ra một cái bàn thủy tinh, trực tiếp ngồi ở nơi đó, nói: "Ăn điểm tâm xong rồi đi."
"Tôi không muốn ăn!" Đường Khả Hinh không nói hai lời, liền muốn mở cửa đi ra ngoài, Đông Anh lại ngăn ở trước mặt cô, nhẹ đỡ thân thể của cô, cười nói: "Cả buổi tối, cũng không có nghỉ ngơi tốt, rất mệt mỏi, cô đi rửa mặt trước, ăn sáng xong, có thể về nhà ngủ bù, bảy giờ sáng Tổng Giám đốc gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi căn dặn nhà hàng tây làm. . . . . . Cô nên ở lại ăn rồi đi. . . . . ."
"Tôi . . . . ." Đường Khả Hinh mới vừa muốn nói nhưng người đã bị Đông Anh đẩy mạnh vào phòng rửa mặt rồi.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước bàn thủy tinh, nhìn Đông Anh cẩn thận bày từng món ăn sáng, cô vừa bày xong các loại bánh ngọt, vừa rót hai ly sữa tươi nóng, đặt ở giữa hai người, mới nhìn Tưởng Thiên Lỗi một cái, nhẹ nhàng nói: "Tối hôm qua Như Mạt tiểu thư đi bệnh viện, sau đó Thị Trưởng cũng không có chuyện gì . . . . . ."
Tưởng Thiên Lỗi lật một tờ tài liệu, nghe được tiếng cửa mở, nhắc mí mắt nhìn Đường Khả Hinh đã rửa mặt xong, trên mặt vẫn còn hơi ẩm ướt đi ra ngoài, đoán chừng không dám dùng khăn lông, anh im lặng không lên tiếng, cầm ly sữa tươi uống một hớp.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ đi về phía trước bàn thủy tinh, nhìn Đông Anh một cái, Đông Anh lập tức hết sức lấy lòng và chân thành đỡ cô ngồi xuống, mỉm cười nói: "Ăn sáng đi hả? Nghe lời của tôi . . . . . Được không?"
Khả Hinh rất thích Đông Anh, liền không có cách nào, cầm ly sữa tươi uống một hớp.
"Hai người từ từ ăn, tôi đi ra ngoài trước. . . . . ." Đông Anh mỉm cười nói hết lời, liền nhẹ nhàng lui đi ra ngoài.
Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió biển thổi vù vù.
Hai người ăn điểm tâm cũng không ngẩng đầu lên!
Tưởng Thiên Lỗi lại cầm ly sữa tươi uống một hớp nhỏ, mới thả cái ly xuống, lật một tờ tài liệu, hỏi: "Tối hôm qua tôi. . . . . . Không có làm chuyện gì chứ?".