Vitas nhàn nhạt đi ra phòng họp, đứng ở bên cửa, nhìn học trò một mình cô độc đi tới, ánh mắt ông lộ ra bình tĩnh, bỏ qua thói quen thái độ lạnh lùng và cẩn thận. . . . . .
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt của thầy giáo đang ngưng trọng, giống như đối với mình cực độ mất mát, trong lòng của cô đau nhói, đi tới trước mặt thầy giáo, cúi đầu.
Lúc này Vitas mới nhíu chặt mày nhìn cô.
“Xin lỗi, Thầy. . . . . . Lúc nảy tôi không thể gánh trách nhiệm nặng nề, là tôi không tốt, thẹn với sự dạy dỗ của thầy. . . . . .” Hai mắt Đường Khả Hinh ửng đỏ.
Ánh mắt thâm thúy của Vitas chăm chú nhìn Đường Khả Hinh, hơi do dự, rốt cuộc chậm rãi mở miệng: “Đã ăn cơm trưa chưa?”
Đường Khả Hinh sửng sốt ngẩng đầu, nhìn Thầy giáo.
“Tôi hỏi cô đã ăn cơm trưa, mới đến đi họp sao?” Vitas chỉ nhàn nhạt hỏi như vậy.
Đường Khả Hinh nghi ngờ nhìn Thầy giáo, gật đầu một cái.
Khuôn mặt Vitas căng thẳng, chậm rãi buông lỏng, hơi lộ ra thân thiện và nụ cười hiếm thấy, gật gật đầu nói: “Tôi biết chuyện của Tổng Giám đốc Tưởng, cũng biết đoạn thời gian này cô rất vất vả, mấy ngày trước vốn muốn đi thăm cậu ấy, thuận tiện thăm học trò của tôi một chút, có vì chăm sóc người khác mà quên ăn cơm hay không. . . . . .”
Trong lòng Đường Khả Hinh đau xót, nhanh chóng cúi đầu, cắn chặt môi dưới.
Rốt cuộc Vitas có chút đau lòng nhìn học trò, bất đắc dĩ nói: “Người không phải thần tiên, xảy ra chuyện lớn như vậy, trong đáy lòng cô khổ sở là bình thường, có thật nhiều chuyện, phải tha thứ cho mình đúng lúc. Lần này cô từ chối dự án rượu đỏ, Thầy cũng không có trách cô, dù sao cô còn trẻ, trước kia yêu cầu cao đối với cô, là bởi vì cô không đủ chín chắn, nhưng hiện tại Thầy tin tưởng, cô trải qua từng chuyện, sẽ càng suy nghĩ chín chắn hơn. Học trò của tôi, ở nước Anh lập nên chuyện xưa thần kỳ như vậy, tương lai sẽ tốt hơn.”
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, cố gắng nuốt nước mắt vào trong lòng, nghẹn ngào nói: “Tôi . . . . . Tôi tình nguyện ngài mắng tôi . . . . . Như vậy tôi càng khó chịu hơn. . . . . .”
Vitas im lặng một lúc lâu, trên mặt hơi lộ ra chút bối rối, nhưng vẫn đưa tay cất vào trong túi tây trang của mình, móc ra một cây kẹo que màu hồng, đưa cho học trò.
Đường Khả Hinh sửng sốt nhìn cây kẹo que trên không trung thật đáng yêu.
“Cô là học trò duy nhất Thầy có thể thật sự hiểu được và nói thẳng, cho dù cho cô một cây kẹo que, cô sẽ tìm cách cố gắng vô hạn và báo đáp. Thứ quý trọng và tốt đẹp nhất chính là tâm hồn của cô.” Vitas lại chậm rãi nói.
Trong lòng Đường Khả Hinh cảm động, hai mắt kích động ứa nước mắt, run rẩy vươn tay, nhận lấy cây kẹo que, đặt ở trong tay, rốt cuộc nước mắt nóng bỏng từng viên chảy xuống.
Vitas mỉm cười nhìn học trò, ngón tay hơi buộc chặt, nhưng vẫn trải qua giãy giụa, chậm rãi buông lỏng, giơ lên trên đầu học trò vỗ nhẹ nhàng, liền nhàn nhạt xoay người đi khỏi.
Đường Khả Hinh nắm cây kẹo que, rơi lệ nhìn bóng lưng Thầy giáo tịch mịch và cô đơn, lại đau lòng nức nở.
Ánh nắng mặt trời rực rỡ, chiếu sáng khắp muôn nơi.
Đường Khả Hinh đón gió biển mãnh liệt thổi tới, chậm rãi đi ra đại sảnh, khẽ ngẩng đầu, nhìn trời xanh mây trắng, từng áng bồng bềnh đong đưa, có con chim nhỏ vỗ cánh bay lên bầu trời.
“Cha. . . . . . Tại sao mỗi khi con muốn cố gắng một chút, số mạng luôn kéo con về phía sau?”
“Đó là số mạng của người thích nhất tranh đấu và dũng cảm kiên cường, khi con càng hăng hái, con sẽ phát hiện chướng ngại vật càng nhiều hơn. Phải biết, một người thành công cũng không dễ dàng, đây là một cảnh giới khác mà con đi về phía cuộc sống, cảnh giới này cũng không phải con đạt tới là có thể vui vẻ hạnh phúc, mà có thể chịu đựng dằn vặt và khổ sở ngang bằng với thành công. Con đừng yêu cầu xa vời cả đời cũng có thể sáng ngời chói lọi, nhưng nhất định phải hướng trời cao van xin, ý chí của con không bao giờ đứt đoạn . . . . .”
Đường Khả Hinh sững sờ, giống như cảm thấy những lời này nghe qua ở nơi nào. . . . . .
Một cơn gió mạnh mẽ phà vào mặt.
Đường Khả Hinh đứng ở dưới ánh mặt trời, ôm chặt tài liệu, bước chân vững vàng, nóng mắt nhìn về phía trước, dần dần siết chặt tài liệu trong ngực, mặc cho thế giới này xoay tròn, nhưng chính thức hiểu ra, mục đích chống lại không phải vì lập thật nhiều lời thề và cam kết, mà là trái tim phải không ngừng phấn đấu! !
Tòa nhà Bộ phận kinh doanh rượu.
Tiểu Linh, trợ lý trẻ của Vitas, đứng ở trong phòng rượu mà Vitas chỉ chấp thuận cho Đường Khả Hinh một mình đi vào, kinh ngạc nhìn cô, nói: “Cô nhất định phải làm sao như vậy?”
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, cắn răng nói: “Tôi chắc chắn!”
“Thế nhưng sẽ rất đau nha. . . . . .” Tiểu Linh vẫn giữ ý kiến phản đối, lắc đầu.
“Đến đây đi! !” Đường Khả Hinh thở dài một hơi, cắn răng nói.
Tiểu Linh có chút khó khăn nhìn cô một cái, chỉ đành phải thở dốc một hơi, nhẹ xoay người cầm một miếng vải đen, đi tới sau lưng Đường Khả Hinh, bịt kín hai mắt cho cô, đánh một kết ở sau ót của cô.
Đường Khả Hinh nhất thời cảm thấy xung quanh đột nhiên tối tăm, nhưng vẫn cắn chặt hàm răng, ngửa mặt nói: “Bắt đầu!”.
Tiểu Linh im lặng không lên tiếng, nhẹ nhàng mở một trong những chai rượu, sau đó thật cẩn thận rót vào trong ly cao cổ, đưa đến trước mặt của Đường Khả Hinh, nói: “Rượu đây. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhắm chặt hai mắt, bàn tay đưa tới phía trước, lập tức cầm đế ly cao cổ, cô khẽ động ngón tay, nắm ly rượu, kỹ thuật thuần thục để cho cái ly nhẹ nhàng xoay tròn ba vòng trên không trung, mùi rượu thơm lan ra, cô vừa dùng khứu giác tìm tòi mùi thơm này, lại nhẹ nhàng cúi đầu, uống một hớp rượu đỏ, để cho hương rượu nồng lan ra ở trong khoang miệng một lần, lại khẽ mở đôi môi, hít vào một hơi. . . . . .
Tiểu Linh lập tức cầm tới cho cô một cái đĩa bằng bạc có hoa văn.
Đường Khả Hinh nhả nhẹ ngụm rượu vào trong đĩa, chỉ còn sót lại một chút mùi thơm nơi đầu lưỡi, đọng trong khoang miệng, cô từ từ thưởng thức, mới mỉm cười nói: “Năm 1098, giáo chủ Thiên giáo tín ngưỡng “khổ tu canh thực.” Giáo hội phương Tây này đến một nơi nổi tiếng có sông ngòi, đầm lầy và rừng rậm để khai hoang, hơn nữa từ năm 1228-1370 từ từ thu mua đất đai, xây dựng khu vườn nho 50 hécta. Thượng Đế rất thiên vị, mà vườn nho này không chỉ thu hoạch cực kỳ tốt, chưng cất rượu cũng thật tốt, mà khu vườn nho này là nơi duy nhất được quân đội Pháp cho phép thành lập, thậm chí được quân đội toàn thế giới vinh danh !”.
“Vườn nho gì?” Tiểu Linh vừa nhìn tài liệu vừa hỏi.
“Nho Vougeot!” Đường Khả Hinh nhanh chóng nói chính xác.
Tiểu Linh khẽ gật đầu, lại chậm rãi đưa lên một cây kim sắc bén đâm mạnh xuống cánh tay Khả Hinh.
“A! Tôi sai chỗ nào rồi?” Đường Khả Hinh không dám kéo vải ra, đau đến kêu nhỏ.
“Là năm 1227-1370. . . . . . Không phải 1228 . . . . .” Tiểu Linh đau lòng nhìn cô.
Đường Khả Hinh nghe nói như vậy, đau đớn đến khó chịu, lập tức nhớ kỹ.
Tiểu Linh nói xong, theo lời Đường Khả Hinh mới vừa căn dặn, lại đâm mạnh xuống trên cánh tay của cô hai cái.
Đường Khả Hinh đau đến kêu nhỏ.
“Nếu quyết định thì chịu đựng một chút đi, huấn luyện như vậy có thể cùng hiểu rõ thi viết và nhắm mắt uống, rất tốt.” Tiểu Linh lại mở một chai rượu mẫu khác.
Đường Khả Hinh đau đến đổ mồ hôi hột, vẫn không nhịn được nhớ tới lời của Trang Hạo Nhiên: Em là một viên ngọc xinh đẹp, nhưng sau khi trải qua mài giũa, ngược lại càng không thấy rõ mình hơn, một người muốn chạy trốn, sẽ không có biện pháp nhận được quà tặng của thượng đế! ! Ông trời cho để cho em thiên phú nói chuyện hùng hồn, nhưng em cũng không có dùng nó cho tốt!. . . . . . Cô thở dài một hơi, lại cắn răng nghiến lợi nói: “Trở lại! !”
Tiểu Linh lấy rượu ly khác. . . . . .
“Không cần!” Đường Khả Hinh không để cho cô đổi, tự có ý riêng.
“Tốt. . . . . .” Tiểu Linh trực tiếp để nguyên ly rượu mới vừa dùng, lại rót rượu cho cô. . . . . .
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, mặt trời từ trong sóng biển, chậm rãi chìm xuống.
Đường Khả Hinh cắn chặt răng, vào lúc sắp hoàng hôn, một mình cô đứng ở trong phòng rượu, thử xong gần 57 loại rượu, tổng cộng bị kim đâm ba mươi sáu lần, rốt cuộc cả người cô mệt mỏi, trên trán tràn mồ hôi, đưa tay kéo miếng vải đen mỏng, thở phì phò, tay chống tại cạnh cửa, có chút lảo đảo muốn ngã, đi ra ngoài. . . . . .
“Khả Hinh! ! Không có sao chứ?” Tiểu Linh lập tức đi tới trước mặt cô, lo lắng nói: “Thật ra cô không cần nếm một lần nhiều như vậy.”
“Không có việc gì. . . . . .” Đường Khả Hinh vươn tay hơi lau mồ hôi trên trán, mới mỉm cười xoay người nhìn Tiểu Linh nói: “Cám ơn cô.”
“Đừng cám ơn tôi,” Tiểu Linh nhìn cô bật cười nói: “Tôi đi theo cô, học được không ít kiến thức rượu đỏ, có lúc, tôi đi theo Vitas, ông ấy luôn ghét bỏ tôi, nói cũng không hiểu cái gì cả.”
Đường Khả Hinh khẽ mỉm cười.
Lúc này điện thoại di động vang lên.
Đường Khả Hinh thoáng nghi ngờ cầm điện thoại di động lên, nhìn số gọi tới, là điện thoại của Bác Dịch, cô nhanh chóng nhận, đáp lời: “Alô?”
“Nếu như cô tính cả đời cũng không xuất hiện, tôi sẽ không cần ở phòng ăn chờ cô!” Bác Dịch lạnh lùng nói: “Thậm chí không cần châm cứu cho cô nữa !”
Đường Khả Hinh khẽ kêu lên một tiếng, nhanh chóng nhắc cổ tay, nhìn thời gian đã 6 giờ 45 phút, vốn hẹn6 giờ 30 phút ăn cơm tối với Bác Dịch, cô lập tức kêu lên: “Tôi sẽ tới ngay, xin lỗi, hiện tại anh ở đâu ?”
“Phòng ăn ngự tôn!” Bác Dịch lạnh lùng nói.
“Chờ tôi nha !” Đường Khả Hinh lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng cởi bỏ áo khoác màu đen nóng chết người, chỉ mặc áo sơ mi trắng và váy ngắn màu đen bó sát người, đi thật nhanh tới phía trước.
Hôm nay thời tiết rất tốt, trời chiều trên biển, tự nhiên buông xuống nhưng vẫn phát ra ánh nắng chiều màu vàng nhạt ! !
Khoảng 20 phút, Đường Khả Hinh nhanh chóng, mệt mỏi thở hổn hển đi vào phòng ăn ngự tôn, được Trần Mạn Hồng hướng dẫn, nhìn thấy Bác Dịch ngồi ở một bên, đám người Tô Lạc Hoành đang cười nói ngồi ở một bên, Trang Hạo Nhiên ngồi ở vị trí đầu, tay vuốt nhẹ cái đầu nhỏ của Sa Sa, đang nở nụ cười dịu dàng thân thiết, thậm chí còn cầm một chút bánh sandwich, đút cho cô bé ăn một ngụm. . . . . .
Cô đứng ở ngoài cửa, đột nhiên sửng sốt.