Vitas ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, nhíu mày nói: "Chẳng lẽ ở bên kia nước Anh, còn có Luân Đôn khác sao?"
Đường Khả Hinh thật là hết sức kinh ngạc nhìn về phía ông, nói: "Trời ạ, này... Này thực sự quá ngoài ý muốn , tôi căn bản là không hiểu tiếng Anh, ngài bảo tôi đi Luân Đôn nước Anh? Đây không phải là... Đây không phải là hành hạ tôi sao?"
Vitas buông bút máy, im lặng không lên tiếng đứng dậy, đi về phía tủ rượu, cầm lên trong đó một chai cũng không có nhãn hiệu gì, đổ ra một ly rượu, sau đó đưa cho Đường Khả Hinh, nói: "Cô xem một chút rượu trong tay cô đi."
Đường Khả Hinh nghi ngờ nhận lấy, Vitas đưa cho cô rượu đỏ, cô giơ cái ly lên, xoay tròn dưới ánh đèn, có cảm giác chất lỏng màu đỏ ấy như hồng ngọc, phát ra ánh sáng thật đẹp mắt, cô từ từ đưa nó xuống dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, cảm giác được nhiệt độ rượu và có thể khẳng định chỉ có số ít Xích Hà Châu, Phẩm Lệ Châu ở bên trong ly, hương vị đặc biệt xuất sắc...
Cô ngẩng đầu, không hiểu nhìn về phía Vitas, nói: "Tôi xem rồi , có vấn đề gì vậy ?"
Vitas hai tròng mắt lóe ra tia kiên định nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “ Cô có thể nói lên cảm nhận, sau khi nếm thử hương vị của từng cái không?"
Không có khả năng!
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía Vitas, nói: "Này làm sao có thể chứ? Tôi lại không biết ý nghĩa của chúng..."
Vitas kiên định nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Cho nên, kỳ thực rượu đỏ chân chính, nó không có ngôn ngữ ,cái mà cô cảm nhận được, nó mới chân chính ngôn ngữ, cảnh giới cao nhất của phục vụ rượu là im lặng chứ không phải là gây ra tiếng động."
Đường Khả Hinh không khỏi nhớ tới lúc đó khi còn ở phòng ăn Ngự Tôn gặp phải người phục vụ rượu kia, không nói một câu, lại có thể khiến cho rượu đỏ trở nên tuyệt như vậy.
"Cử cô đi tới một quốc gia mới, là muốn cô buông việc ở đây lại, một lần nữa học tập về rượu đỏ ở thế giới ngoài, thấy như thế nào!" Vitas kiên định nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Cô có có đủ dũng khí để tiếp
nhận thử thách này hay không? Chọn một quốc gia khác , im lặng khiêu chiến chính bản thân mình?"
Đường Khả Hinh tâm trạng một hồi sợ hãi, vẻ mặt hơi đau khổ, nói với Vitas: "Thế nhưng...tôi thực sự, thực sự không biết tiếng Anh, tôi đi tới đó, tôi khả năng..."
"Nếu như cô là một người bình thường , có thể làm được việc, cô dựa vào cái gì mà có thể thành công?" Vitas nhìn về phía Đường Khả Hinh lại thuyết phục nói.
Đường Khả Hinh nghe những lời này, khẽ cắn môi dưới.
Vitas nhìn cô vẫn thái độ sợ hãi như cũ, liền trực tiếp nói: "Cô có thể cự tuyệt sắp xếp của tôi, cũng có thể đưa ra ý kiến của mình, thế nhưng tôi nghĩ nói cho cô biết, ở một số quốc gia, rượu đỏ cũng không phải là đồ uống cao quý gì, nó có trong gia đình của mỗi người, chỉ là cùng với những chai rượu bình thường khác là như nhau, cho nên, cô có thể hay không chỉ nhận biết được nó là nước, mà không phải là rượu cao quý? Nếu như cô không hiểu được, cô hẳn là nên cự tuyệt sự sắp xếp của tôi."
"... ... ..." Đường Khả Hinh lại cắn chặt môi dưới, ánh mắt nheo lại, trầm tư.
Vitas cũng nhíu mày nhìn cô một cái, xác định cô nếu lùi bước, liền trực tiếp đem tư liệu phục vụ phòng ăn thu về...
"Phanh! !" Đường Khả Hinh tay thoáng cái vỗ vào tập tài liệu, mở to mắt, nhìn về phía Vitas! !
Vitas yên lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn về phía Vitas, hai mắt lại xoay tròn một chút, cuối cùng hít sâu, nói thẳng một tiếng: "Tôi đi! !"
Vitas hai tròng mắt, hiện lên một chút ý cười.
"Tôi đi! ! Tôi đi! !" Đường Khả Hinh thoáng cái cầm lấy tư liệu phòng ăn của mình, còn có bản đồ , vé máy bay toàn bộ thu lại, ngẩng đầu, nhìn về phía Vitas, lẩm bẩm nói: "Chỉ có những thứ này thôi sao?"
"Cô còn muốn cái gì nữa?" Vitas nhíu mày hỏi.
"Tôi đi Anh quốc ăn uống như thế nào, người nào chịu trách nhiệm đây?" Đường Khả Hinh sợ chính mình không đủ tiền, liền liếc về phía Vitas.
Vitas lại nhíu mày nhìn nói với cô: "Có muốn tôi cho cô một trăm vạn bảng Anh không? Sau đó phái người thông dịch, lại kêu hai người hầu, cùng đi với cô?"
"... . . ." Đường Khả Hinh cúi đầu, mếu máo.
"Cô đến phòng ăn phục vụ rượu, cũng chính là làm việc, quản lý của trận thi đấu sẽ cho cô tiền lương, và tương đương với hai mươi phần trăm tiền trợ cấp chi phí hằng ngày." Vitas lại khẳng định nói.
"Vâng..." Đường Khả Hinh mặc dù vẫn có chút sợ hãi, bởi vì cô nghe nói ở nước ngoài chi tiêu rất đắt, nhưng cô lại ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn về phía Vitas cười nói: "Dù sao mỗi ngày tôi liền ngây ngốc ở trong phòng ăn, cũng sẽ không ra khỏi cửa ! !"
Vitas không để ý tới lời nói của cô, mà là quay người đi về phía bàn làm việc, phải làm việc rồi.
"Thầy..." Đường Khả Hinh mặc dù cảm thấy sự tình có chút không ổn, không dám hỏi, lại vẫn hỏi..."Sao có thể, trùng hợp như thế, là London vậy ạ? Không phải là tổng giám đốc... Anh ấy..."
Vitas tức khắc ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn về phía Đường Khả Hinh, sắc bén nói: "Cô không cần đem trận thi đấu này làm phức tạp lên như vậy
, tôi tự có suy nghĩ, cô cần phải tự mình bon chen trong cuộc sống lộn xộn này!"
"Ai! Tôi chỉ nói đùa thôi mà!" Đường Khả Hinh nghe tới việc này, lập tức thở phào nhẹ nhõm, liên vội vàng cười giải thích nói: "Tôi chỉ là cảm thấy có chút trùng hợp!"
"Đi ra ngoài!" Vitas không muốn nói chuyện với cô nữa.
"Đã biết ạ..." Đường Khả Hinh cầm tư liệu, lẳng lăng xoay người, vừa nghĩ vừa đi về phía trước, nhưng lại im lăng lướt qua đây, nhìn rồi nói với Vitas: “Cái kia... Khi nào thì đi vậy ạ?"
"Cô sẽ không phải là không thấy thời gian ghi ở trên vé máy bay đi ?" Vitas bị cô xoay qua xoay lại nhịn không được nữa, ngẩng đầu nhìn về phía cô, nghiêm nghị nói.
"Tôi không phải là không hiểu tiếng Anh sao ?" Đường Khả Hinh nhăn mặt lại, nhìn ông nói.
Vitas trừng cô liếc mắt một cái, rồi mới tiếp tục cúi đầu nhìn văn kiện, nói: "Ba ngày sau!"
"Nhanh như vậy sao ?" Đường Khả Hinh kinh ngạc kêu lên!
Vitas lại không thể nhịn được nữa ngẩng đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: "Nếu như cô cảm thấy nhanh quá, có thể để sau khi cuộc thi kết thúc, cô lại đi. Dù sao chỗ đó cũng cần người làm."
"Không! Tôi lập tức thu dọn đồ đạc! Dù sao tôi cũng có hộ chiếu rồi !" Đường Khả Hinh lại cười, liền nhanh chóng đi ra ngoài, đóng cửa lại! ba xa anh chi thuong em
Vitas lúc này, mới chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía cánh cửa đã đóng chặt kia, hai tròng mắt lộ ra một chút lo lắng , lại bởi vì hiểu được cô ấy thực sự muốn đi ra ngoài tự mình trải nghiệm tất cả, liền hạ quyết tâm, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện.
Phòng ăn nhân viên!
"London?" Trần Mạn Hồng cầm chiếc đũa, há hốc mồm ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Khả Hinh, kinh ngạc nói: "Không phải chứ? Đi London? Cô quen cuộc sống nơi ấy sao ? Cô biết tiếng Anh sao? Cô nói như thế nào để thuyết phục người khác uống rượu đỏ của cô ?"
Đường Khả Hinh đang dùng thìa ăn cơm, trong lòng cũng thấp thỏm bất an.
Nhã Tuệ lúc này, cũng có chút sợ hãi khiếp đảm, ngẩng đầu nhìn về phía cô, nói: "Khả Hinh à, Vitas tiên sinh có biết là tiếng Anh của cô không tốt không ? Hơn nữa cô-một người con gái, sao có thể ra nước ngoài sống một mình đây? Này thật quá đáng sợ! Không được! Cô bảo ngài ấy đổi phòng ăn khác cho cô ! Được không?"
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía Nhã Tuệ, cười nói: "Chị nói cái gì vậy ? Vitas tiên sinh là người nào, tôi sao có thể xin đổi phòng ăn khác được ?"
Nhã Tuệ vừa nghe thế, lại càng lo nghĩ , nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi thực sự thật sự là không yên lòng, cô từ nhỏ đến lớn, đều không có rời tôi nửa bước a..."
"Chậc chậc chậc!" Trần Mạn Hồng nhíu mày nhìn về phía Nhã Tuệ, bất đắc dĩ cười nói: "Cô ấy cũng không phải con nít ba tuổi, cô cũng không phải mẹ cô ấy, cái gì mà là từ nhỏ đến lớn không có rời cô nửa bước? Mặc dù là có điểm không ổn, thế nhưng với cô ấy, cô phải có lòng tin chứ ! Cô ấy rốt cuộc cũng phải trưởng thành a? Chẳng lẽ cô quản được cô ấy cả đời sao ?"
"Đúng vậy!" Đường Khả Hinh nhìn về phía Nhã Tuệ, an ủi cười nói: "Yên tâm đi! Cô suy nghĩ một chút tôi mười mấy tuổi liền đi làm thêm, linh hoạt như thế, không có việc gì."
Nhã Tuệ còn đang rất không yên lòng, nghĩ nghĩ, nói: "Tôi đưa cô đi được không! ?"
"Được!" Trần Mạn Hồng nhìn về phía Nhã Tuệ cười nói: "Cô thật coi khách sạn Á Châu là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao ? Cô thật vất vả mới phục chức, may mà tổng giám đốc của chúng ta coi như là người rộng lượng!"
"Không cần đâu!" Đường Khả Hinh cười nói.
Tiểu Nhu nãy giờ theo bên cạnh không nói gì, chỉ là cầm cái thìa, không ngừng xúc cơm, ăn ngon lành!
Trần Mạn Hồng quay đầu, vẻ mặt ghét bỏ nhìn về phía Tiểu Nhu, chế nhạo nói: "Bạn tốt a! Thực sự là bạn tốt! Khả Hinh muốn đi Anh quốc , cô cư nhiên nói cũng không nói một tiếng?"
Khả Hinh cùng Nhã Tuệ bất đắc dĩ cười cười nhìn về phía cô ấy.
Tiểu Nhu nhanh chóng nuốt cơm, một bên vừa ăn vừa ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: "Tôi phải nhanh về nhà, làm một cái túi thật lớn, đem một ít khoai sọ, khoai tây, đồ ăn vặt, còn có long nhãn để Khả Hinh mang đi Anh quốc, những đồ ăn bên ấy, là không thể tốt bằng đồ ở đây được ! Đến lúc đó cô nghĩ , làm sao bây giờ?"
"... ... ..." Ba người phụ nữ không nói gì nhìn về phía cô ấy
"Chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Tiêu Đồng mỉm cười bưng khay, đi tới, cùng các cô ngồi một chỗ, hài lòng hỏi.
Nhã Tuệ nhìn về phía Tiêu Đồng, lại sốt ruột nói: "Khả Hinh muốn đi London nước Anh , phục vụ trong phòng ăn!"
"A?" Tiêu Đồng kinh ngạc nhìn về phía cô cười rộ lên, thật là vui nói: "Trời ạ! Trùng hợp như thế! Tôi phải nhanh đưa địa chỉ nhà của lão đại ở Anh quốc cho cô, còn có quán rượu và nhà trọ anh ấy thường xuyên lui tới ,điện thoại và máy bay tư nhân nữa ! Cô đi sang đó một thời gian, trước tiên cứ tìm anh ấy! Vitas tiên sinh làm việc, luôn luôn nằm ngoài dự đoán mọi người, cho nên tôi đoán lão đại cũng không biết quyết định lần này! Cô lập tức gọi điện thoại cho anh ấy đi !"
"Đúng nha !" Nhã Tuệ thiếu chút nữa quên mất nhân vật lớn này, nhìn về phía Khả Hinh hài lòng cười nói: "Khả Hinh! ! Đi tới đó, lập tức tìm tổng giám đốc Trang , tôi tin mặc kệ có xảy ra chuyện gì, anh ấy cũng nhất định sẽ giúp cô!"
Trần Mạn Hồng cũng cười gật đầu, nói: "Đúng vậy!"
Đường Khả Hinh yên lặng nhìn về phía mọi người quan tâm, cô đột nhiên cười, nói: "Không cần đâu."
"A?" Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía cô, liền ngay cả Tiểu Nhu cũng cảm thấy cô thật là ngu ngốc nói: "Sao lại không cần?"
Đường Khả Hinh mỉm cười, nhớ tới Trang Hạo Nhiên lúc đó thất vọng rời đi, trở mặt nói những lời kia, cô lại cầm lên cái thìa, nhàn nhạt ăn cơm, vừa ăn vừa nói: "Tôi cũng không thể dựa vào anh ấy cả đời, hiện tại anh ấy cũng phải kết hôn, giữa nam nữ chung quy là không thể tránh khỏi những hiềm nghi, hơn nữa có một số việc, tôi nghĩ phải tự mình đi đối mặt."
"Khả Hinh..." Nhã Tuệ bất đắc dĩ nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, cười nói: "Tôi biết mọi người quan tâm tôi, thế nhưng tôi thực sự nghĩ một mình đi làm, tôi có thể hiểu được, chỉ có bản thân phải thực kiên cường mới có thể cho chính mình một cuộc sống tốt đẹp trong tương lai. Cuộc đời tôi, tôi luôn muốn tự mình trải qua đủ mọi cung bậc của cảm xúc: hỉ, nộ, ái, ố....lúc đó tôi mới có thể thực sự lĩnh hội được cuộc sống. Đã trải qua một ít sóng gió, mới thực sự thấu hiểu, mới thực sự trưởng thành, tôi thực sự muốn dựa vào chính bản thân mình."
"... ..." Mọi người đều trầm mặc không nói lời nào.
Đường Khả Hinh hai tròng mắt rưng rưng vươn hai tay, nắm chặt tay mọi người, nghẹn ngào cười nói: "Tôi sẽ... Thật nỗ lực, thực sự nỗ lực, cứ yên tâm ."
"Thế nhưng..." Tiêu Đồng nhìn về phía Khả Hinh.
"Tôi phục vụ phòng ăn, kế hoạch cuộc thi đấu lớn, không thể tiết lộ tư liệu, địa chỉ phòng ăn ra bên ngoài, cho nên tôi không thể nói cho mọi người biết được." Đường Khả Hinh nhẹ nắm tay Tiêu Đồng, hai tròng mắt kiên định nói: "Tiêu Đồng, mặc kệ tổng giám đốc có thực sự bận hay không, thế nhưng... Xin cô tôn trọng ý kiến của tôi, đối với hành trình đi london lần này, hãy giữ bí mật nhé!"