Đường Khả Hinh an phận ôm tài liệu, đứng ở bên trong thang máy, không lên tiếng.
Đôi tay Trang Hạo Nhiên cắm túi quần, đứng ở một bên, cố ý nhìn bức tường bên ngoài trong suốt, ho nhẹ một tiếng, ánh mắt lóe lên một cái, vẫn không thể tin được mình mới vừa thấy, lại sửng sốt quay đầu lại nhìn Đường Khả Hinh.
Ánh mắt Đường Khả Hinh lóe lên nụ cười, khẽ cúi xuống.
Trang Hạo Nhiên muốn nói với cô một câu, lại có chút lúng túng và mất mặt quay đầu đi, tiếp tục không lên tiếng.
Cửa thang máy lập tức mở ra.
Bọn người Tô Lạc Hoành, Lâm Sở từ một thang máy khác bước ra ngoài trước, nôn nóng ồn ào muốn xông vào thang máy, chuẩn bị quỳ xuống tôn sùng Đường Khả Hinh, dáng vẻ bọn cầm thú hưng phấn, Trang Hạo Nhiên nhìn thấy rất ghê tởm, muốn nhấc chân đạp bọn họ, kêu to: “Làm gì vậy?”
“Ôi! ! Tiểu Đường của tôi, Tiểu Đường của tôi! !” Tô Lạc Hoành liều chết muốn chui vào, cực kì hưng phấn gọi Đường Khả Hinh: “Mau đi theo anh đi! ! Anh dẫn em đi thi đấu, để cho em nổi tiếng hàng đầu! ! Còn học rượu đỏ làm gì! ! Tương lai anh sẽ để cho em có cuộc sống tốt đẹp! !”
Lâm Sở Nhai cũng cứng rắn chui vào cười ha ha ha nói với Đường Khả Hinh: “Lúc tôi còn sống, có thể để cho tôi tận mắt nhìn thấy 147 điểm max ! ! Trời ạ! ! Là Khả Hinh của tôi đánh! Trời ạ, trong thân thể của cô rốt cuộc chứa năng lượng gì vậy? Moi ra đây cho anh nhìn một chút!”
Phốc! Đường Khả Hinh không nhịn được cười.
Trang Hạo Nhiên híp mắt nhìn bọn họ, tức giận nói: “Lá gan lớn đúng không? Dám cản đường của tôi?”
“Ôi chao, ôi chao! !” Bọn họ dám đẩy Trang Hạo Nhiên, lập tức vây hai bên Đường Khả Hinh, lôi kéo nâng niu Đường Khả Hinh, coi cô như tiên nữ, cực kì hưng phấn nói: “Thân ái, cô học đánh bida ở đâu vậy?”
Đường Khả Hinh vừa cùng bọn họ bước đi, vừa cười nói: “Lúc tôi làm việc ở quán bar, học với một khách nước ngoài rất lợi hại, tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy thi đấu, nhưng bởi vì anh ấy thường gọi tôi mở rượu cho anh ấy, nói chuyện với anh, một mình anh ấy đánh không vui, hỏi tôi có muốn học hay không, tôi nói học. . . . . . Tôi liền học với anh ấy! ! Anh ấy cũng không dạy tôi thứ khác, chỉ dạy tôi đánh bi điểm max!”
“Oh! ! Mygod! ! Có nghe thấy không! !” Tô Lạc Hoành kích động hưng phấn hét lên: “Anh ấy cũng không dạy cô thứ khác! ! Anh ấy chỉ dạy cô đánh điểm max! ! Oa ha ha ha ha ha!”
Lâm Sở Nhai suýt chút nữa ôm Đường Khả Hinh lên, Tiêu Đồng cũng hưng phấn nhảy đến trước mặt của Đường Khả Hinh, kích động nhìn cô, cười kêu to: “Khả Hinh! ! Cô thật giỏi! ! Cái gì cô cũng giỏi nhất! Cô là nữ thần bida lỗ! !”
Đường Khả Hinh cười thật ngọt ngào thỏa mãn ! !
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, đi về phía trước cửa phòng làm việc. . . . . .
“Lão đại! ! Khả Hinh thắng rồi! Có phải cuối năm anh cấp tiền thưởng cho Khả Hinh hay không?” Tiêu Đồng cười ha ha nói đùa, nhớ tới lúc nảy Tô Lạc Hoành và Lâm Sở Nhai đấu nhau. . . . . .
“Không cần!” Đường Khả Hinh cười nói.
“Anh không nói cho!” Trang Hạo Nhiên đã đi vào.
Sắc mặt của Đường Khả Hinh hơi thu lại nhìn anh.
“Mau vào đi, cố lên! !” Tiêu Đồng nhìn Đường Khả Hinh, khe khẽ nắm quả đấm, cười nhẹ nói: “Anh ấy có chút mất mặt, lúc nảy cũng không có đụng vào cây cơ!”
“Ha ha ha ha. . . . . .” Mấy người Tô Lạc Hoành lập tức cúi đầu, há to mồm cười to.
Cửa ầm ầm mở ra, Trang Hạo Nhiên lạnh lùng híp mắt nhìn mấy tên cầm thú! !
Vèo! ! Mọi người chạy như ong vỡ tổ!
Đường Khả Hinh một mình im lặng đứng ở trước cửa, sắc mặt khẽ thu lại không lên tiếng.
Trang Hạo Nhiên lại tức giận nhìn cô một cái, nói: “Vào đi! !”
Anh nói xong, đã xoay người đi vào.
Đường Khả Hinh im lặng không lên tiếng, cũng nhẹ nhàng cất bước đi vào phòng làm việc, xoay người đóng cửa lại. . . . . . Sau lưng truyền tới tiếng thay đồ, cô sửng sốt quay đầu, cũng đã nhìn thấy Trang Hạo Nhiên quay lưng lại với mình, buông lỏng từng cúc áo, mới vừa bị nữ nhân viên phục vụ dội ướt quần áo, anh không chịu nổi nhất ẩm ướt, thở dốc một hơi, vừa muốn cởi áo sơ mi xuống. . . . . . Cô lập tức đỏ mặt quay đầu đi, không dám nhìn.
Trang Hạo Nhiên hơi nghiêng mặt nhìn bóng dáng kia một cái, liền im lặng đi vào phòng nghỉ ngơi, không đến bao lâu liền vang ra tiếng nước chảy.
Đường Khả Hinh im lặng đứng ở một bên, suy nghĩ trôi nổi, không lên tiếng.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Đường Khả Hinh sửng sốt đặt tài liệu ở trên bàn trà trước salon, mới cất bước đi về phía cạnh cửa, cẩn thận mở ra.
Thư ký An An cầm theo một bộ tây trang màu đen trong tay, bên trong đã phối áo sơ mi trắng và cà vạt, bởi vì chút nữa Trang Hạo Nhiên phải đi tham dự cuộc họp quan trọng, người Anh không dễ dàng tha thứ cho người khác không thắt cà vạt trong lúc họp. . . . . . Cô mỉm cười nói: “Khả Hinh, đây là quần áo Tổng Giám đốc muốn thay, lúc nảy giống như lại bị nữ nhân viên phục vụ cố ý dội ướt áo sơ mi. . . . . .”
“Làm sao cô biết là cố ý?” Đường Khả Hinh không nhịn được mỉm cười nhận lấy áo sơ mi và hộp cà vạt màu bạc, mới cười hỏi.
“Trước kia, chúng tôi đi cùng anh ấy tới nước Anh hay bất cứ nơi nào, luôn có người cố ý dội ướt áo sơ mi của anh ấy, sau đó lau cho anh ấy, anh rất chán ghét. . . . . .” An An cười nhẹ nhàng đóng cửa phòng làm việc.
Đường Khả Hinh đứng ở bên cửa, ôm tây trang của Trang Hạo Nhiên, suy nghĩ một chút lúc mới đổ rượu, quả nhiên nữ nhân viên phục vụ kia lập tức cầm khăn tay trắng muốn lau cho anh, thế nhưng anh lập tức nắm chặt tay cổ tay của người ta, vẻ mặt lộ ra không vui, trái tim bởi vì động tác nho nhỏ này khẽ nhảy lên. . . . . . Cô thở ra một hơi, ôm tây trang chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng đi tới bên cửa phòng nghỉ ngơi, giống như nghe được tiếng nước chảy ở bên trong đã dừng lại, cô liền vươn tay nhẹ nhàng gõ cửa, gọi: “Tổng Giám đốc. . . . . . tây trang của anh đến. . . . . .”
“Đưa vào!” Tiếng nói truyền đến.
Trái tim Đường Khả Hinh không khỏi buộc chặt, nhưng vẫn thở nhẹ một hơi, vặn khóa cửa, cất bước đi vào. . . . . .
Phòng nghỉ ngơi đơn giản trang nhã, khoảng 50m2, chỉ có một giường nệm màu xanh dương, bên trái để ngăn tủ màu đen âm sâu bên trong, bên dưới chiếc đèn bàn màu trắng, bày một quyển sách. . . . . . Hiển nhiên không có lật thường xuyên. Từ trước đến giờ, buổi tối Trang Hạo Nhiên xem tài liệu mới có thể đi vào, buổi trưa lúc nghỉ ngơi, để tránh mình tham ngủ, tuyệt đối sẽ không đi vào phòng nghỉ ngơi. . . . . . Anh là một người nhìn như tùy tiện đối với sinh hoạt hằng ngày, nhưng rất có nguyên tắc và đòi hỏi.
Đường Khả Hinh lại ôm tây trang, nhìn thoáng qua giá sách và tủ hồ sơ bên cạnh, còn có một bình hoa hình khối, ở giữa vẫn cắm một nhánh Flamingo, có thể giống với nhánh Flamingo trong gian phòng của mình, cô hơi nghi ngờ đến gần nhánh Flamingo, mới vừa muốn xem, trong phòng tắm truyền đến tiếng động, lúc này cô lập tức xoay người, thấy mặt kính hơi mờ của phòng tắm, có bóng dáng to lớn của anh đang hoạt động, cô đỏ mặt nhớ tới mình phải đưa tây trang vào, lập tức đi tới cạnh cửa, nhẹ nhàng nói: “Tổng Giám đốc, tây trang đây.”
Cửa nhẹ nhàng mở.
Đường Khả Hinh thật cẩn thận cầm bộ tây trang đi vào. . . . . .
Trang Hạo Nhiên im lặng nhận lấy.
Đường Khả Hinh vội vàng rút tay về. . . . . .
Một bàn tay lập tức nắm chặt tay của cô.
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong kính có một đàn ông nghiêng mặt, hai mắt nóng bỏng đang chăm chú nhìn. . . . . .
Một bộ tây trang và một hộp cà vạt đưa ra, nhét vào trên tay của cô.
“Làm thư ký cũng không hợp cách, đưa quần áo cũng không chọn lựa, đánh bida lại rất giỏi!” Trang Hạo Nhiên nói xong, lập tức đóng cửa lại.
Đường Khả Hinh ôm tây trang màu đen, mặt ửng đỏ đi đến bên bàn sách, chăm chú nhìn nhánh Flamingo.
Không đến bao lâu.
Trang Hạo Nhiên đã mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng, cúc áo chưa cài, đã cảm thấy bên trong có chút nóng, tóc ướt đẫm đi ra ngoài, vừa lúc thấy Đường Khả Hinh đang nhìn kỹ Flamingo, anh im lặng không lên tiếng, cài từng cúc áo.
Đường Khả Hinh quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Trang Hạo Nhiên đang cài cúc áo, lộ ra lồng ngực rắn chắc, cô lập tức căng thẳng xoay người, đưa lưng về phía anh, khẽ cắn môi dưới. . . . . .
Trang Hạo Nhiên thở dài một cái, cài cúc áo tới lồng ngực, liền kéo cửa ra đi ra ngoài, nói: “Đem tây trang cà vạt ra đây.”
“Ồ. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức đi lên trước, ôm lấy tây trang và cà vạt đi ra phòng nghỉ ngơi, cũng đã thấy Trang Hạo Nhiên đã tao nhã ngồi ở trên ghế sa lon, lật xem tài liệu có liên quan đến tổ chức tiệc thưởng thức rượu đỏ, hai mắt chăm chú, lật từng trang từng trang . . . . . .
Đường Khả Hinh nhìn anh một cái, cũng im lặng đi tới, thật cẩn thận để tây trang và hộp cà vạt ở trên ghế sa lon, mình cũng nhẹ nhàng ngồi ở đối diện, khẽ cúi đầu.
“Có lòng tin tổ chức tiệc thưởng thức rượu lớn như vậy không?” Trang Hạo Nhiên hỏi.
Đường Khả Hinh khẽ lắc đầu.
Anh nhắc mí mắt nhìn cô.
Đường Khả Hinh cũng nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn anh nói: “Không có lòng tin, nhưng em biết rõ, em nhất định phải làm chuyện này, hơn nữa toàn tâm toàn ý làm xong! Xin anh tin tưởng em, em nhất định sẽ cố gắng! !”
“Làm xong rồi thì sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn Đường Khả Hinh, hơi lộ ra nụ cười hỏi: “Cùng Tổng Giám đốc Tưởng đi nước Anh, đến Phòng ăn Bách Hợp, dốc sức vì sự nghiệp rượu đỏ của hai người sao?”
Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên, sửng sốt nhìn Trang Hạo Nhiên.