Hai mắt Đường Khả Hinh sâu kín chuyển động, xuyên qua màn lệ, nhìn Trang Hạo Nhiên, nước mắt nhanh chóng lăn xuống, rõ ràng nhìn thấy mặt của anh, lòng của cô chua xót, lỗ mũi liền đỏ bừng, tay nắm thành quả đấm nhỏ chà vào bên môi, cố nén run rẩy. . . . . .
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười một tiếng, cầm tờ khăn giấy nhỏ, đưa cho Đường Khả Hinh nhìn, giọng nói nhẹ nhàng đầy thần bí, giống như đang dỗ đứa bé: “Tôi nói cho cô biết, trước kia lúc mới thành lập khách sạn, có một số nhân viên muốn làm đẹp thêm ở từng nơi trong khách sạn, thậm chí có người nói ra, nhuộm vào một chút màu sắc cho khăn giấy, có thể càng hoàn mỹ hơn hay không? Nhưng vì có người nói, khăn giấy là loại giấy sạch sẽ nhất trên thế giới, nếu như dính vào bất kỳ màu sắc nào, tức là không bảo vệ môi trường, cũng không vệ sinh, hơn nữa có hại đối với thân thể, cho nên đã hủy bỏ ý tưởng này, nhưng một năm gần đây ở Khách sạn Á Châu mới xuất hiện khăn giấy có màu. . . . . .”
Đường Khả Hinh chậm rãi nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên cầm khăn giấy, như dỗ đứa bé, đưa lại gần Khả Hinh một chút, thả vào cái mũi của cô, nói: “Lỗ mũi của cô nhạy bén, nghe ra mùi gì?”
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, ngửi nhẹ khăn giấy, một mùi hương hoa hồng kèm theo một chút mùi cỏ Lavender xông vào trong lỗ mũi, con ngươi cô chuyển động nhìn về phía anh, giọng khàn khàn, sâu kín không còn hơi sức nói: “Hoa hồng. . . . . . cỏ Lavender. . . . . . thành phần Hoa hồng chiếm 80%. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên đột nhiên cười một tiếng, thu hồi khăn giấy, nhìn Khả Hinh nói: “Ở Khách sạn Á Châu, khăn giấy màu hồng này cũng chỉ có trong ba phòng ăn! Một gian trong đó chính là ngự tôn! khăn giấy màu hồng này thông qua xử lý lạnh đặc biệt, thêm vào một chút tinh dầu cỏ Lavender. . . . . . thành phẩm vô cùng đắt giá. . . . . .”
Đường Khả Hinh có chút không hiểu nhìn về phía anh.
“Nhưng tại sao nhất định phải dùng thành phẩm khăn giấy đắt tiền?” Trang Hạo Nhiên lại nhìn về phía Khả Hinh, sâu kín hỏi.
Đường Khả Hinh chậm rãi lắc đầu một cái.
Ánh mắt Trang Hạo Nhiên lộ ra dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh, nói: “Đây là em gái ruột của Tổng Giám đốc Tưởng, Tưởng Tuyết Nhi tự mình điều chế . . . . . . Cô ấy nói, khăn giấy sạch sẽ bởi vì có mộng, thêm vào một chút màu hồng, sẽ càng mộng ảo hơn. . . . . .”
Đường Khả Hinh nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên hiểu ý cười một tiếng, ngồi xổm trên mặt đất mệt mỏi, hơi tê chân, kéo một cái ghế ngồi ở trước mặt cô mới nói: “Cô gái luôn nghĩ, vỡ mộng rồi cũng sẽ không còn mộng nữa mà không biết rằng mộng vỡ tan tành giống như khối thủy tinh nhiều màu sắc bị tan vỡ, có rất nhiều góc độ, phát ra nhiều ánh sáng hơn, nhiều màu sắc xinh đẹp hơn, nó sẽ thành giấc mộng xinh đẹp hơn.”
“Làm sao anh biết tôi vỡ mộng?” Đường Khả Hinh đột nhiên nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, run giọng hỏi.
Trang Hạo Nhiên có chút đau lòng nhìn về phía Đường Khả Hinh, cười nói: “Cô cũng đã khóc như vậy, tôi còn không biết sao? Có vài người nói chuyện rất độc miệng, không biết nhẹ nhàng một chút, làm tổn thương tâm hồn của cô. . . . . .”
Nước mắt Đường Khả Hinh lăn xuống, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: “Cho nên cô gái nhỏ của tôi bị thương. Cô ở gần anh ấy thời gian cũng không dài, cô không biết miệng lưỡi của anh ấy rất độc à? Anh ấy là một người độc mồm độc miệng! Tôi có thể hiểu, nhưng tôi không thích anh ấy làm như vậy. . . . . . Anh có thể nói, cô thật sự rất tốt, rất tốt, nhưng tôi có vợ chưa cưới, tôi không thể thích cô, cô quên tôi đi. . . . . . Hoặc là có thể nói tôi không cẩn thận đến gần cô là bởi vì cô rất đẹp, nhưng tôi có người yêu, tôi không thể lựa chọn cô, tôi xin lỗi. . . . . . Nhưng cô thật rất tốt, tương lai cô nhất định sẽ tìm được một người yêu cô. . . . . . cô đáng được người quý trọng và mong đợi. . . . . .”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên lên, đột nhiên ngưng khóc, ah một tiếng, cười xấu hổ.
Trang Hạo Nhiên bật cười nói: “Có đôi khi, tình yêu không phải khổ sở như vậy, ngay cả người nói chuyện sắc nhọn giống như dao làm tổn thương tình cảm và tự ái của người ta, nhưng tại sao vẫn làm cho người ta xúc động? Lúc ấy tôi bị chị gái làm tổn thương rất nhiều!”
Đường Khả Hinh không nhịn được cười, vừa cười vừa lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Anh nói xạo!”
“Thật!” Trang Hạo Nhiên không nhịn được bật cười nói: “Tôi nhớ trong đời tôi, lần đầu tiên thất tình là lúc học lớp chồi nhà trẻ, tôi thích một chị gái lớp trên, Ôi chao, cô cũng không biết, chị gái lớp trên đó rất đen, dáng dấp vừa thối, mà tôi thích vẽ hình chị ấy, tôi liền cầm hai tấm hình đưa đến phòng học cho chị ấy, nói rất ưa thích chị ấy, muốn cùng chơi đùa với chị ấy, chị ấy vừa viết chữ vừa tức giận đẩy tôi ra, nói: tôi muốn viết chữ! Tôi không muốn vật của cậu! Cậu thật đáng ghét! ! Tôi không thích cậu! Cậu rất đáng ghét!”
Khả Hinh không nhịn được ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Có thật không?”
“Đúng vậy! Tôi là một đứa bé, cô suy nghĩ đi, mới học lớp chồi nhà trẻ, mặc quần áo đẹp trai như vậy, cầm hai tấm hình, mắt mong đợi nhìn chị kia, lúc đó tôi thật đáng thương. . . . . . bây giờ nghĩ lại, tôi cũng cảm thấy mình quá đáng thương. . . . . . . . .” Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười nói.
“Ha ha ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn tình huống của Khả Hinh chuyển biến tốt, liền tiếp tục chọc cô cười, nói: “Cho nên, chưa thử qua tình yêu, đau khổ đến cực điểm, giống như tôi từ lúc học nhà trẻ đã bắt đầu nói yêu thương người, đã nhìn thấu thế giới này!”.
Khả Hinh phì cười.
Trang Hạo Nhiên cúi người xuống, vươn tay vén nhẹ sợi tóc của cô, có chút đau lòng nhìn vết sẹo của cô, nói: “Đứa ngốc. Cô đau là chứng minh cô có thể yêu. Hiểu không? Cô chính là một cô gái dũng cảm. . . . . .”
“Tôi không có!” Đường Khả Hinh ngại mất mặt, không muốn thừa nhận!
“A” Trang Hạo Nhiên tức giận cười nói: “Cô ép lão tử nói ra tình sử trân quý, cô không chịu thừa nhận tình yêu của cô?”.
“Anh nói cho tôi biết tình sử nhà trẻ, vậy cũng trân quý sao? Lúc tôi còn nhỏ, còn thích anh trai lớp trên ỡ nhà trẻ!” Giọng nói của Khả Hinh đột nhiên có chút cao, ngồi bật dậy cười nói với Trang Hạo Nhiên.
“Phi! Bắt chước người nói chuyện!” Trang Hạo Nhiên cười nói.
“Tôi nào có?” Đường Khả Hinh nở nụ cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn bộ dáng Khả Hinh lau khô nước mắt cười ngọt ngào, anh thật lòng cưng chìu nói một câu: “Khả Hinh, có lẽ đã từng chịu tổn thương rất lớn, cho nên rất dễ dàng bi thương, gặp phải một chút chuyện nhỏ sẽ không ngừng chảy nước mắt, thật ra . . . . . . cô gái không nên quá dễ dàng bị nước mắt của mình lừa gạt, nó rơi xuống cũng chỉ là buông thả bi thương mà thôi. . . . . .”
Đường Khả Hinh cảm thấy ấm áp nhìn Trang Hạo Nhiên.
Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, nhẹ nâng mặt của cô, rất thâm tình hỏi: “Cô khá hơn chưa?”
“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh cười gật đầu một cái.
Trang Hạo Nhiên rất kích động gật đầu nói: “Tốt! Vậy hôm nay vẫn tiếp tục khóa huấn luyện đi, Uyển Đình sẽ dùng một ngày cuối cùng huấn luyện cho cô nhiều thứ hơn!”
Đường Khả Hinh trừng mắt nhìn ánh mắt cưng chìu của anh, cố nén nụ cười, cô a một tiếng, biết mình lại mắc lừa, hét lớn: “Tổng Giám đốc . . . . . . . . .”
“Được rồi! Hôm nay năm giờ Tinh Xuyên của tôi tan việc, tôi muốn đi bưng ổ, cho nên không có thời gian để ý đến cô! Tối nay cô không thể trở về nhà, đi theo Uyển Đình hai mươi bốn giờ, cho đến ngày mai đến nhà cậu chủ Tô! Nhớ kỹ, nhất định phải ăn mặc thật xinh đẹp, cho những người không thương cô tức chết cho tôi! Tôi đi đây!” Trang Hạo Nhiên lập tức đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài!
“A . . . . . .. . . . . . ” Đường Khả Hinh cởi giày, ném thẳng tới Trang Hạo Nhiên, bùm một tiếng, nện ở trên cửa! !
Phòng ăn ngự tôn!
Đường Khả Hinh nhìn Khúc Uyển Đình hôm nay mặc váy liền quần màu xanh dương, mái tóc xoăn dài hấp dẫn, ngồi ở bên cửa sổ sát đất, nâng tách cà phê màu trắng, uống một hớp nhỏ, ở phía trước mặt giống như hôm qua, đi theo một đống người, Đường Khả Hinh vừa nhìn thấy cô, tất cả vị trí ngang lưng, bắp đùi, bắp chân của mình đều đau, tròng mắt cô chuyển một cái, lập tức di động bước chân, muốn đi ra phòng ăn. . . . . .
“Khả Hinh! !” Tiểu Nhu mới vừa đi làm liếc thấy nhìn Đường Khả Hinh, lập tức bật cười nói: “Hôm nay sao cô có thời gian tới đây?”
Đường Khả Hinh lập tức trừng mắt, quay đầu bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ Tiểu Nhu nhiệt tình nhào tới, vẻ mặt của cô muốn khóc.
Khúc Uyển Đình lạnh lùng quay đầu lại, nhìn về phía Đường Khả Hinh ở đầu kia, chậm rãi nói: “Muốn chạy? Đi ra khỏi phòng ăn một bước, đánh gãy chân của cô!”
Trái tim của Đường Khả Hinh chợt run lên, vẻ mặt đau khổ xoay người nhìn về phía Khúc Uyển Đình. . . . . .
“Có chuyện gì hả?” Tiểu Nhu như rơi vào trong sương mù, trừng lớn con ngươi hỏi.
Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía Tiểu Nhu, không cẩn thận nhớ tới Trần Mạn Hồng nói một câu nói: người xui xẻo vĩnh viễn xui xẻo, người gây họa, vĩnh viễn gây họa. . . . . Cô ah một tiếng, cười khổ nói: “Không có việc gì . . . . .”
“Con mắt của cô như mới khóc rồi ! Người nào khi phụ cô hả !” Tiểu Nhu đột nhiên tức giận, mặt nhăn như một chú heo nhỏ, hỏi: “Tôi đánh anh ta!” .
Đường Khả Hinh bình tĩnh nhìn cô nói, có chút buồn cười nói: “Thật sao?”
“Thật!” Tiểu Nhu rất nghiêm túc gật đầu, muốn thề trước quốc kỳ!
“Tổng Giám đốc Tưởng khi dễ tôi . . . . .”
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Tiểu Nhu.
“. . . . . . . . . . . . . . . . . .” Khả Hinh.
Tiểu Nhu chớp mắt một cái, lại tiếp tục chớp mắt, quay mặt qua, có chút khổ sở nhìn Khả Hinh, có chút đau lòng nói: “Tại sao không cẩn thận như vậy? Cô làm sai chuyện gì sao?”
Xem đi! Đây chính là sự khác nhau! Dù ình không vui, chính là vì mình không cẩn thận chọc người kia mất hứng, Đường Khả Hinh không nhịn được bật cười nói: “Không có việc gì! Tôi có chút chuyện đi trước, tối nay tôi không trở về nhà ngủ, cô đến nhà tôi ngủ với Nhã Tuệ. . . . . .”
“Ồ. . . . . .” Tiểu Nhu ngơ ngác nhìn cô.