Laurence nhìn anh khẽ gật đầu, lập tức xoay người đi vào, trước hết bắt tay với ba ông chủ trang trại nho Bordeaux trăm năm, sau đó dùng tiếng Pháp quê hương thân thiết chào hỏi Đại sứ Pháp, mới nhìn mấy vị tân khách, dùng tiếng Pháp mỉm cười nói cung kính chuẩn bị Chateau haut brion năm 1995 cho bọn họ, mấy vị khách nghe xong, ồ một tiếng, trong tay cầm xì gà, nhẹ nhàng vỗ tay.
Tưởng Thiên Lỗi cũng mãn ý mỉm cười.
Laurence mỉm cười xoay người, lại thấy sau lưng trống trơn, liền có chút nghi ngờ nhìn về phía ngoài cửa, kêu nhỏ: “Đường Khả Hinh?”
Sắc mặt của Tưởng Thiên Lỗi hơi thu lại, chuyển mắt nhìn về phía ngoài cửa.
Đường Khả Hinh đứng ở ngoài cửa, thở nhẹ một hơi, nhanh chóng chớp mắt, nhưng vẫn dẫn đầu các nhân viên chậm rãi đi vào phòng VIP, nhất thời ngửi thấy một mùi xì gà nồng đậm, cùng nước hoa nam giới mãnh liệt, cô bình tĩnh đứng ở một bên, im lặng không lên tiếng.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, nhìn về phía Đường Khả Hinh, hai mắt lộ ra ánh sáng nóng bỏng.
Đường Khả Hinh yên tĩnh đứng ở nơi đó, không có bất kỳ phản ứng.
Laurence đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn cô, mỉm cười nói: “Muốn đích thân thử thể hiện chính mình ở trước mặt khách một chút không ?”
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn về phía Laurence, nhìn ánh mắt hiền hòa của ông, cô mỉm cười, nói: “Được. . . . . .”
“Bây giờ cô nói cho khách biết, tại sao tôi chọn lựa rượu đỏ “Chateau haut brion” để mời khách lần này.” Laurence mỉm cười nói.
“Vâng” Đường Khả Hinh lên tiếng trả lời.
Đường Khả Hinh hơi ngẩng mặt, nhớ tới Trang Hạo Nhiên đã hối tiếc dạy mình, làm một chuyên gia hầu rượu, cần phải có đủ tố chất chuyên nghiệp, đầu tiên cô bình tĩnh định thần, nhìn về phía mấy người khách trong khói mù lượn lờ, ánh mắt của bọn họ rất sắc bén, người mặc tây trang đắt tiền, tản mát ra hơi thở của vương quốc rượu đỏ, tao nhã mà cẩn thận, một ông chủ trang trai nho trong đó, tuổi chừng 50, ngồi ở vị trí danh dự, nhìn về phía Đường Khả Hinh, lộ ra nụ cười bình tĩnh.
Tưởng Thiên Lỗi cũng ngồi ở một bên, bình tĩnh nhìn về phía cô.
Đường Khả Hinh thở nhẹ một hơi, từ xe thức ăn, nhanh chóng cầm bao tay trắng, mang vào, sau đó nâng chai rượu đỏ lên, hơi ngẩng mặt nhìn về phía các vị khách, dịu dàng nói: “Chateau haut brion” năm 2008, một loại rượu lịch sự tao nhã nhất trên thế giới, có hương vị phức tạp và hay thay đổi, hương vị phức tạp của nó có chứa mùi hun khói, mùi khoáng vật, mùi xì gà, cùng một chút mùi mùi giấm đen, ngoài ra trong Chateau haut brion năm 2008, còn chứa mùi trái cây hết sức rõ ràng, thành phần rượu Cabernet Sauvignon 45%, Merlot 37%, Cabernet Franc 18%. Bởi vì các vị đi đường dài mệt nhọc, trong một phòng xì gà kín đáo trang nhã, hưởng thụ “Chateau haut brion” năm 1995 sẽ không quá kích thích khứu giác, vì tôi tin tưởng, sau khi thưởng thức rượu, nhất định mọi người cần nghỉ ngơi, loại rượu này ngủ không say, chất tanin mềm mại mà không kích thích, mùi thơm này còn hỗ trợ giấc ngủ cho mọi người.”
Sau khi tất cả vị khách nghe người phiên dịch giải thích, rối rít mỉm cười gật đầu, nhìn về phía cô gái trẻ tuổi, kinh ngạc vì sự hiểu biết của cô đối với rượu đỏ và quan tâm chu đáo với khách.
Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Laurence lại càng hài lòng mỉm cười.
Đường Khả Hinh mỉm cười sau khi giải thích xong, hơi xoay người, đem chai rượu đặt vững vàng lên xe thức ăn, từ trong túi đồng phục của mình, lấy ra dao mở chai Laurence đưa cho mình, trước mặt khách, tay trái dùng sức cầm chai rượu, tay phải mở dao, nhanh chóng cắt nắp rượu, đem mũi dao xoay tròn đâm vào trong nút gỗ mềm, xoay tròn với sức lực vừa phải, cuối cùng đè xuống cái giá, nút gỗ thuận lợi bung ra, nhanh chóng xoay tròn vặn nút gỗ ra, để lên mũi hít nhẹ một cái, hai mắt lóe lên, im lặng để xuống, cầm khăn vải màu đỏ thẫm, lau nhẹ gỗ vụn trên chai rượu, sau đó cầm cái bật lửa, thắp sáng đèn cầy để ở bên cạnh, tay phải nâng bình giải rượu cách chai rượu khoảng 2 cm, mượn ánh sáng, chậm rãi rót rượu vào trong bình giải rượu bằng thủy tinh giống như bình nước, luôn chú ý đến mùi thơm phức tạp của dịch rượu thay đổi khi rót vào trong bình. . . . . .
Laurence ở bên cạnh chỉ điểm: “Quan sát màu sắc rượu rơi vào mép bình, nếu bờ mép có màu tím, tức là biểu hiện thuộc về rượu niên hạn thấp, nếu như là màu đỏ bảo thạch, bên là gần như đã trưởng thành, nếu là màu đỏ gạch, tức là rượu truởng thành, nếu là màu cà phê, thì rượu này đã quá cũ rồi. . . . . .”
Đường Khả Hinh yên lặng lắng nghe, tỉ mỉ quan sát dịch rượu chảy vào trong, thấy “Chateau haut brion” nổi màu tím, trong bụng nắm chắc, đem toàn bộ rượu dịch đổ vào trong bình giải rượu, sau đó xoay tròn 360 độ, bởi vì rượu đỏ đã trưởng thành, mùi thơm trân quý, cho nên thời gian giải rượu không được quá dài, mà rượu đỏ niên hạn thấp thường có thời gian giải rượu khá lâu, mới có thể làm cho tanin mạnh mẽ trong Cabernet Sauvignon tiếp xúc khí oxy, làm mềm tanin và độ cồn cao, từ đó làm cho rượu trở nên mềm mại và tinh tế. . . . . .
Tất cả các vị khách đều yên lặng nhìn về phía cô gái này, kỹ thuật thuần thục, tay trái nắm quai chai rượu, tay phải nhẹ ước lượng độ cao của bình, tư thế hết sức tuyệt đẹp xoay tròn bình giải rượu, từng làn mùi thơm theo tanin mạnh mẽ bay ra, có chứa mùi táo, mùi việt quất và nhiều loại mùi thơm khác, theo sức lực cô xoay tròn nhẹ nhàng chậm rãi dừng lại, không khí tản mát ra một mùi giấm đen thật rõ ràng, nhưng mùi vị này hết sức khó nắm bắt.
Đường Khả Hinh bình tĩnh để chai rượu xuống, mỉm cười mặt nhìn tất cả người nói: “Xin chờ một chút, thời gian giải rượu còn 30 phút.”
Tất cả các vị khách đều hài lòng vỗ tay, mỉm cười gật đầu.
Đường Khả Hinh trong tiếng vỗ tay của mấy người khách, không cần Laurence căn dặn nhiều, cũng đã hết sức thông minh và chuyên nghiệp nâng ly thủy tinh, đưa tới trước mặt của mỗi vị khách.
Một ông chủ nhìn về phía Đường Khả Hinh cẩn thận đặt ly rượu xuống trước mặt của mình, nói một câu tiếng Pháp thật dịu dàng và lãng mạn.
Đường Khả Hinh có chút không hiểu, hơi ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn về phía vị khách, khẽ mỉm cười.
Từ phía sau, người phiên dịch mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Ông chủ Lochness nói cô rất xinh đẹp, giống như có thể nhìn thấy cô là một cánh bướm trong khu vườn nho xinh đẹp rất cổ điển tao nhã, vào ban đêm, mở đôi cánh, đón lấy ánh trăng, lúc cô giải thích rượu đỏ, giọng nói hết sức ngọt ngào quyến rũ, ông ấy nói rất vui vì biết được cô. . . . . .”
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nhìn về phía vị thân sĩ tao nhã kia, khẽ gật đầu mỉm cười.
Người trang chủ kia cũng nhìn cô khẽ mỉm cười.
Đường Khả Hinh không nói gì, lại nâng ly rượu nhẹ nhàng đưa tới ông chủ thứ ba, sau đó đưa tới Tưởng Thiên Lỗi. . . . . . Sắc mặt của cô hơi thu lại, trong tay cầm chân ly rượu, cẩn thận đặt ly rượu xuống bàn trà kim loại.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, vẫn im lặng nhìn về phía cô.
Cô giống như không nhìn thấy anh, mà đứng thẳng người, nhẹ nhàng cất bước đi tới trước xe thức ăn, nhắc cổ tay thời gian, hẹn còn mười lăm phút, cẩn thận cầm lên dụng cụ đo nhiệt độ rượu đỏ, quan sát nhiệt độ rượu đỏ và khả năng thay đổi mùi vị xì gà có chút phức tạp trong phòng VIP có kết hợp thỏa đáng hay không, Laurence đứng ở một bên, hài lòng mỉm cười, đối mặt với ông chủ trang trại quen biết nhiều năm, dùng tiếng Pháp nói: “Cô gái Phương Đông tỉ mỉ hơn cô gái Phương Tây, cho nên lúc hầu rượu, luôn thong dong và dịu dàng.”
Tất cả khách đều nở nụ cười.
Bởi vì Đường Khả Hinh nghe không hiểu, lại thấy tất cả khách nhìn mình mỉm cười, cô có chút căng thẳng khẽ chớp mắt, nở nụ cười theo.
Động tác này của cô hết sức đáng yêu động lòng người, khách lại mỉm cười.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi cũng lộ ra vẻ dịu dàng.
ông chủ trang trại nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười dùng tiếng Pháp nói vài câu, dưới cờ khách sạn của Tổng Giám đốc Tưởng nhân tài xuất hiện lớp lớp, Tưởng Thiên Lỗi cũng dùng tiếng Pháp lưu loát đáp lời bày tỏ khen ngợi của ông chủ trại, sau đó theo bản năng nhìn về phía Đường Khả Hinh. . . . . .
Lúc này Laurence đã ngồi xuống tán gẫu với ông chủ trang trại, sau đó hết sức cẩn thận căn dặn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh kéo nhẹ xe thức ăn, theo vị trí đã định trước, đành phải đi về phía bên cạnh Tưởng Thiên Lỗi, im lặng đứng ngay ngắn.
Mặt của Tưởng Thiên Lỗi hơi nghiêng, cảm giác bóng dáng của cô, chiếu trên người của mình.
Sắc mặt Đường Khả Hinh lạnh lùng nhìn về phía trước, không lên tiếng, thỉnh thoảng nhắc cổ tay, nhìn thời gian, lại vô tình nghe được người phiên dịch dịch lại một câu tiếng Pháp hơi khó hiểu cho Tưởng Thiên Lỗi nghe, nói năm nay giá rượu đỏ có thể tăng thêm 15%, cần có sự ủng hộ mạnh mẽ của nhiều người tiêu dùng Trung Quốc, trong tương lai, nhà máy rượu sẽ nhắm vào người tiêu dùng Trung Quốc, trên nhãn hiệu được in bằng chữ Trung Quốc và trong buổi họp bình luận phẩm rượu, phải cám ơn các doanh nghiệp Trung Quốc, cô nghe đến đó, hai mắt nhanh chóng lóe lên, có chút giật mình nghĩ, lại tăng giá 15%? Một cảm giác phiền não ập vào lòng. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, cũng chỉ bình tĩnh đáp lại nụ cười.
Một tiếng thở dài từ phía sau truyền đến.
Anh nghe thấy, hơi nghiêng mặt, cảm thấy cái bóng dáng này có chút xung động, ánh mắt anh chợt lóe.
Laurence tiên sinh mạnh dạn đưa ra câu hỏi: “Nếu như giá tăng thêm 15% nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc lăng xê rượu của Thương gia trong nước, lúc đó giá tiền rượu đỏ lại tăng cao, rất nhiều người bình thường cũng không uống được, cùng bọn họ cùng nhau tẩy chay rượu ngon rồi. . . . . .”
Ông chủ trang trại kia tao nhã buông tay nói: “Chúng tôi đang cần kích thích tiêu thụ thị trường Trung Quốc, bọn họ khát khao xa xỉ, đang cần chúng ta, không phải sao? Tăng giá tiền cũng là thứ xa xỉ bọn họ cần, mặc dù đây là hiện tượng giả. . . . . . Ha ha ha. . . . . .”
Mấy ông chủ trang trại cười to.
Một ông chủ trang trại khác cười nói: “Trong tương lai chúng ta còn phải tăng 50% – 100%, rượu ngon thì giá tiền cũng cao, tất cả mọi người đều mong tốt đẹp, nhờ thị trường khổng lồ tại Trung Quốc để cho chúng ta cùng nhau có lợi. . . . . . Ha ha ha. . . . . .”
Người phiên dịch lưu loát nói ra những lời này.
Tưởng Thiên Lỗi hơi mỉm cười, không lên tiếng.
Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, có một thứ gì đó dâng lên trong thân thể và sẳn sàng bộc phát làm cho hơi thở của cô càng lúc càng nặng, quả đấm dần dần nắm chặt.
“Thời gian giải rượu đã đến. . . . . .” Laurence nhìn thời gian đã qua, ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh, thông cảm cho cô gái nhỏ này sai lệch thời gian.
Đường Khả Hinh vẫn đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, trong đầu vẫn là lời nói của mấy ông chủ trang trại nho.
Hai mắt Tưởng Thiên Lỗi di động dự cảm chẳng lành, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô, hơi nghiêm nghị gọi nhỏ: “Đường Khả Hinh?”
Đường Khả Hinh vẫn không nhúc nhích.
Mấy người khách cũng không nhịn được nhìn về phía cô.