“Này! Cô không biết xấu hổ!” Trang Hạo Nhiên tức giận chỉ hướng Đường Khả Hinh, nói: “Tại sao cô có thể như vậy ? Đứa bé là cô sinh sao?”
“Đứa bé cũng không phải là anh sinh !” Đường Khả Hinh muốn nôn mữa vì anh.
“Đứa bé là tôi sinh. . . . . .” Tinh Xuyên dẫn bác sĩ, đứng ở cửa vừa nhìn hai người này, im lặng nói.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh cùng nhau ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tinh Xuyên, cũng không nhịn được ho khan một tiếng, đứng thẳng người, hơi cách ra một chút.
Tinh Xuyên lạnh lùng nhìn anh một cái, mới chậm rãi đi tới, thấy Đường Khả Hinh, hai mắt chợt lóe, nở nụ cười.
Đường Khả Hinh thấy cô, cũng mỉm cười.
Trang Hạo Nhiên nhìn thấy vẻ mặt hai người các cô, anh đột nhiên đứng ở trước mặt của Đường Khả Hinh, nhìn về phía Tinh Xuyên, cười rất đẹp trai.
Tinh Xuyên nhìn đến anh, sắc mặt lập tức thu lại, đi qua bên cạnh anh, nhìn bác sĩ và y tá lập tức cầm nhiệt kế đo nhiệt độ cho hai người bạn nhỏ. . . . . .
“Mẹ!” Công chúa nhỏ vừa nhìn thấy y tá, mở trừng hai mắt, ô ô một tiếng, mím môi, cọ chân nhỏ, muốn khóc.
“A, đừng khóc đừng khóc! Nào để chú ôm. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức đi tới, rất đáng yêu ngồi ở bên giường, vươn tay ôm cô bé vào trong lòng, anh đột nhiên có cảm giác kỳ lạ, thân thể của mình cũng có con, nở nụ cười rất dịu dàng thương yêu.
Tinh Xuyên không còn lời nào để nói, nhìn người này.
Phốc! Đường Khả Hinh bất đắc dĩ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, không nhịn được cười.
Thật ra Bác sĩ và y tá cũng không biết mặt Tổng Giám đốc cao nhất, huống chi là nhân viên bệnh viện, y tá nhìn người đàn ông đẹp trai này, suy nghĩ chắc hẳn anh không phải là cha của đứa bé. . . . . .
Cô bé vừa mím môi khóc, vừa ngẩng đầu lên, mắt to rơi lệ nhìn chằm chằm về phía chú đẹp trai một chút, có chút không hiểu anh là ai.
Dáng vẻ Trang Hạo Nhiên giống như là cha của người ta nhìn cô bé, vẻ mặt rất khoa trương nói: “Bảo bảo ngoan, để chú xem một chút nhiệt độ trên người bảo bảo là bao nhiêu, không có chích thuốc, sẽ không chích thuốc. . . . . . !”.
Anh nói xong, ngay lập tức giơ tay, nhận lấy nhiệt kế y tá đưa tới, nhìn cô bé nói: “! Há miệng ra! A . . . . . . . . . . . “
Anh nói xong, há miệng mình ra!
Cô bé trừng mắt thật to, rưng rưng nhìn người này.
Bác sĩ và y tá cùng Tinh Xuyên cùng nhau im lặng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên thấy cô bé cũng không nhúc nhích, hơi đổ mồ hôi, anh lại không biết xấu hổ cầm nhiệt kế, đưa tới khóe miệng cô bé, nói: “! Há miệng ra, a . . . . . .”
Lúc này, vẻ mặt cô bé thay đổi một chút, nghiêng đầu đi nhìn về phía người này.
Bé trai bên cạnh nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, khóe miệng cong lên, nở nụ cười, chậc!
Tinh Xuyên ôm vai ngẩng đầu nhìn về phía hai bảo bối của mình, không khỏi mỉm cười.
Đường Khả Hinh nhìn cảnh tượng này, hai mắt cô lập tức sáng lên, đi tới, dùng bả vai đẩy Trang Hạo Nhiên, nhận lấy nhiệt kế, khom người xuống, cười thật ngọt ngào và rực rỡ nhìn cô bé, cảm thấy trong bụng cô bé không biết chứa bao nhiêu ý nghĩ xấu xa, cô cười ha ha ha, cầm nhiệt kế, đưa về phía cô nhóc này, nói: “Bảo bối, cháu có muốn chích thuốc hay không?”
Bảo bối bốn tuổi nhìn về phía Đường Khả Hinh, lập tức lắc đầu một cái.
“Không muốn đúng không?” Đường Khả Hinh lại cười, nhìn bảo bối nói: “Nhưng nếu như cháu không muốn đo nhiệt độ, dì sẽ thăm dò bằng tay. . . . . .”
Cô lập tức đặt tay lên trán bé gái, kêu ah một tiếng !
Cô bé sợ hết hồn, tựa vào bên trên giường, mắt to đề phòng nhìn chằm chằm dì.
Đường Khả Hinh lập tức rất khoa trương, rất kinh ngạc nói: “Trời ạ! Nóng rất lợi hại! Không cần đo nhiệt độ! Nhất định nhất định là bị sốt! ! Lấy một cây kim lớn nhất, chích vào mông cô !”
mắt và miệng của Bé gái nhất thời tạo thành chữ A, không nói hai lời, liền giành lấy nhiệt kế trong tay Đường Khả Hinh, lập tức đặt ở trong miệng, nằm ở trên giường cũng không nhúc nhích!
Đường Khả Hinh đột nhiên cười xấu xa, nói với cô: “Đúng rồi! Lúc này mới ngoan”
Cô nói xong, con ngươi liếc qua, nhìn về phía đứa bé trai kia.
Bảo bối nhỏ không nói hai lời, ngay lập tức cầm lấy nhiệt kế trong tay y tá, ngậm trong miệng, nằm xuống, mặt nhìn lên trời.
Tinh Xuyên có chút giật mình nhìn về phía cô gái mỉm cười.
“Tốt lắm!” Đường Khả Hinh giống như cô giáo vườn trẻ, nhìn hai bảo bối, mỉm cười nói: “Các cháu đều ngoan ngoãn, nhưng nếu không kéo chăn đắp, bị cảm lạnh rồi, bị sốt, vẫn phải bị chích thuốc!”
Hai người bạn nhỏ ngồi dậy, nắm chăn, soạt một tiếng đắp lên trên người của mình, ngoan ngoãn ngậm nhiệt kế, không dám nói gì !
Tất cả bác sĩ và y tá đều nở nụ cười, thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi bị hai đứa nhóc này quậy tưng bừng không có cách nào.
Tinh Xuyên cũng rất dịu dàng nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thật thúi đứng ở nơi đó, nhìn Đường Khả Hinh cười xinh đẹp như hoa, anh lại cắn răng lách cách.
Không tới một lúc, y tá lấy nhiệt kế của bảo bảo, 38,5 độ, bác sĩ đề nghị uống thuốc theo dõi, Tinh Xuyên hiểu rõ, sau khi cám ơn bác sĩ, liền đưa Trang Hạo Nhiên và Khả Hinh đi ra phòng bệnh, Trang Hạo Nhiên mới vừa muốn tiến lên nói chuyện, cũng đã thấy Tinh Xuyên mỉm cười nói với Khả Hinh nói: “Lúc nảy thật sự cám ơn cô, không ngờ, cô đối với đứa bé lại hết lòng như vậy, bởi vì đứa bé này, từ nhỏ đã sống với cha hai năm mới về đến bên cạnh tôi, cho nên có lúc tôi cũng hơi luống cuống. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên đứng ở một bên, nhìn Tinh Xuyên nói chuyện, vẻ mặt lộ ra dịu dàng, quyến rũ hấp dẫn, anh nhìn ngây người.
“Ôi chao, không nên nói như vậy! Bởi vì khi còn bé tôi cũng là đứa bé rất bướng bỉnh, tôi biết rõ trong lòng chúng nó. Hai đứa bé của chị Tinh Xuyên thật xinh đẹp! Người cha nhất định rất đẹp trai chứ?” Đường Khả Hinh rất nhiệt tình hỏi.
Tinh Xuyên suy nghĩ một chút, hơi mỉm cười, gật gật đầu nói: “Tạm được. . . . . .”
Trang Hạo Nhiên vẫn tình thâm sâu nhìn về phía cô.
Sau khi trò chuyện vài câu, hai người liền chia tay.
Trong lòng Đường Khả Hinh vui vẻ ôm theo đồ ăn vặt của mình, bước đi.
“Cô muốn làm gì?” Trang Hạo Nhiên hồi tức giận tiến lên, nhìn Đường Khả Hinh tức giận hỏi!
“Nghĩa là sao?” Đường Khả Hinh ngạc nhiên hỏi ngược lại anh.
“Tôi . . . . .” Trang Hạo Nhiên có khổ không nói ra được, nhìn Đường Khả Hinh, đau lòng muốn chết nói: “Làm thế nào tôi cũng nghĩ không ra, tình địch của tôi lại là cô!”
Đường Khả Hinh há hốc miệng nhìn về phía anh.
“Cô nói xem! !” Trang Hạo Nhiên chỉ Đường Khả Hinh, tức giận đến run rẩy hỏi: “Giới tính của cô có vấn đề hay không?”
“Giới tính của anh mới có vấn đề đấy! !” Đường Khả Hinh lập tức cầm đồ ăn vặt ném trên người anh, tức giận nói: “Lúc tôi còn nhỏ, ngay cả khỉ đột đực cũng thích đấy! !”
“Làm sao cô biết là khỉ đột đực chứ?” Trang Hạo Nhiên nói xong, chỉ thẳng vào Đường Khả Hinh tức giận nói: “Tôi cảnh cáo cô! Cô không có việc gì, không nên trêu chọc Tinh Xuyên nhà tôi cùng hai bảo bối nhà tôi !”
“Anh thật ghê tởm! Người ta cũng không thích anh, lại còn nhà tôi nhà tôi !” Đường Khả Hinh chắt lưỡi liếc anh một cái, mới xoay người bước đi.
“Đứng lại!”
Đường Khả Hinh càng đi càng nhanh, cuối cùng gia tăng tốc độ đi tới phía trước.
Trang Hạo Nhiên theo sát phía sau tiến lên, lập tức ôm cả người cô, nhốt bên cạnh thùng rác.
“A . . . . . .” Cả người Đường Khả Hinh bị lộn ngược, làm cho cô cười to ha ha ha.
Hai người vừa nói vừa cười trở lại phòng bệnh, đã thấy Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu, Nhã Tuệ, đám người Lâm Sở Nhai nói cười ở trong phòng, thậm chí Tào Anh Kiệt không chút nào kiêng kỵ mà từ sau lưng ôm Trần Mạn Hồng, muốn hôn trên mặt của cô, mặt của Trần Mạn Hồng đỏ lên, muốn đẩy anh ra, nhưng Tào Anh Kiệt muốn ôm cô, hôn ở trên mặt của cô, Tiểu Nhu đỏ mặt, quay đầu nhìn thấy Khả Hinh trở lại, con ngươi cô lập tức sáng lấp lánh, gọi: “Khả Hinh! !”
Mọi người cùng nhau nhìn ra phía ngoài, bọn Trang Hạo Nhiên đi tới, lập tức mỉm cười đứng thẳng người, nói: “Khả Hinh đã về rồi!”
“Tổng Giám đốc. . . . . .” Nhã Tuệ và Trần Mạn Hồng, Tiểu Nhu lập tức rất cung kính chào.
“Ngồi đi, ngồi đi, ngồi đi!” Trang Hạo Nhiên kêu bọn họ ngồi xuống, sau đó đỡ Đường Khả Hinh nằm lại trên giường, đắp kín chăn cho cô, mới xoay người nói: “Tán gẫu chuyện gì hăng say như vậy?”
“Chúng tôi đang nói chuyện cao phú suất!” Tô Lạc Hoành vừa nói, vừa nhìn Tiểu Nhu buộc hai bím tóc, mặc chiếc váy dài dây đeo màu trắng, đeo mắt kính đen thật to, ngồi ở một bên, cầm quả táo, rất khéo léo muốn tìm dao gọt táo, nhưng cô cầm quả táo to nhìn xung quanh không tìm được con dao !
Lãnh Mặc Hàn ngồi ở một bên, thấy thế, đột nhiên xoay cổ tay một cái, ngay trước mặt Tiểu Nhu, vèo một tiếng, một con dao nhỏ màu bạc sắc bén cắm vào quả táo ở trong lòng tay cô!
Con ngươi Tiểu Nhu cũng muốn rớt ra, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, hoảng sợ đến phát run, không nói ra lời !
Tô Lạc Hoành nhìn về phía cô nhóc kia, không nhịn được mỉm cười.
“Cao phú suất!” Trang Hạo Nhiên ngồi ở bên giường, cầm một quả nho liền nhét vào trong miệng Đường Khả Hinh, mới có chút hả hê cười nói: “Nói đến cao phú suất, tôi không xứng sao?”
“Phi. . . . . .” Lâm Sở Nhai dội cho anh gáo nước lạnh, cười nói: “Anh cũng không biết, hiện tại trong diễn đàn khách sạn đang cho điểm anh và Tổng Giám đốc Tưởng, nói người nào đẹp trai, người nào có tiền hơn, người nào cao hơn!”
“Tôi thua?” Trang Hạo Nhiên tức giận kêu lên!
“Không biết! Trước mắt chỉ có thể kết luận, chính là chiều cao của hai người dường như giống nhau!” Hôm nay tâm trạng của bọn Lâm Sở Nhai cũng thật tốt.
“Phi! Chiều cao của tôi và anh ấy không giống nhau! ! Tôi cao 1m88, anh ấy cao 1m85!” Trang Hạo Nhiên không chịu phục nói.
Tất cả mọi người không nhịn được bật cười.
Lúc này Đường Khả Hinh cũng cười thật vui vẻ, không ngờ vào lúc này điện thoại vang lên, cô vừa cười vừa lấy điện thoại di động ra, thấy Tưởng Thiên Lỗi gọi tới, cô sững sờ, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn mọi người, suy nghĩ trong chốc lát, liền giả bộ như bạn bè bình thường, nhận máy: “Alô. . . . . .”
Trước khi Tưởng Thiên Lỗi mở cuộc họp nhỏ, gọi điện thoại cho Khả Hinh, trước mặt rất nhiều lãnh đạo cấp cao chuẩn bị ngồi, trên mặt của anh lộ ra nụ cười hỏi: “Chuyện gì náo nhiệt như vậy. . . . . .”
“Chúng tôi đang nói chuyện cao phú suất!” Đường Khả Hinh nhớ tới lời của Trang Hạo Nhiên, lại không nhịn được bật cười.
Lại nghe đến ba chữ này!
Tưởng Thiên Lỗi có chút nghi ngờ cười, nói: “Rốt cuộc cao phú suất là cái gì?”
“Không biết à? Lên mạng tra một chút đi” Đường Khả Hinh trêu chọc anh.
“Anh mới không nhàm chán như vậy. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi cười nhẹ nói.
“Đúng rồi!” Đường Khả Hinh nghe Trang Hạo Nhiên còn đang tự biên tự diễn, liền cầm điện thoại di động, hỏi khẽ: “Em hỏi anh một việc. . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi đáp.
“Anh cao bao nhiêu?” Đường Khả Hinh đột nhiên rất hứng thú hỏi anh.
Tưởng Thiên Lỗi nghe hỏi vậy, hai mắt lộ ra một chút dịu dàng nói: “Hỏi chuyện này làm gì? Sợ em hôn anh, không với tới?”
Rất hiếm thấy anh nói đùa.
“Ghét!” Đường Khả Hinh kêu nhỏ, lại căng thẳng hỏi: “Rốt cuộc chiều cao bao nhiêu vậy?”