Mục lục
Truyện: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - Tác giả: Hàn Trinh Trinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Thiên Lỗi cầm điện thoại di động, khẽ mỉm cười, nói: “Thế nào? Nói không ra lời?”

Cậu lại thua rồi. Đây giống như là lời của anh.

Trang Hạo Nhiên đã hiểu, liền đột nhiên mỉm cười, hơi xoay người, nắm điện thoại, vẫn có chút buồn ngủ lim dim, nhưng vẫn rất khách khí, rất cung kính nói: “Tổng Giám đốc Tưởng thân ái, ngài tìm tôi có chuyện gì? Đêm hôm khuya khắc, anh tìm tôi sẽ khiến cho người khác hiểu lầm, ở trong mắt rất nhiều người hai chúng ta là một đôi, anh biết không?”

Tưởng Thiên Lỗi tức giận trợn mắt một cái, hết cách với anh nói: “Mặc kệ bây giờ cậu có ngủ hay không, có một chuyện vẫn phải làm phiền cậu.”

“Ơ, anh có hơn một trăm ngàn nhân viên, muốn phiền tôi, đây chính là một chuyện rất vinh hạnh.” Trang Hạo Nhiên hơi tỉnh ngủ, liền muốn nói đùa.

“Đến Tần Phủ, đi đón Như Mạt. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói nhanh.

Trang Hạo Nhiên chớp chớp mắt, rốt cuộc có chút nghiêm túc và lo lắng hỏi: “Như Mạt xảy ra chuyện gì?”

“Dường như tâm trạng có chút không tốt, giống như có chút ồn ào. . . . . . với Vĩ Nghiệp. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nói.

Trang Hạo Nhiên suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Được rồi.”

“Cực khổ. . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi muốn cúp điện thoại, lại nhìn về phía Đường Khả Hinh ngồi ở trên ghế sa lon, vẻ mặt vẫn nghi ngờ, anh mỉm cười, nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô đưa lên môi mình hôn, mới nói: “Cậu có lời gì muốn với Khả Hinh không?”

“Rốt cuộc ai vậy?” Đường Khả Hinh vẫn mơ hồ.

Trang Hạo Nhiên lại bật cười nói: “Không cần. Tổng Giám đốc Tưởng, các người. . . . . . Đêm đẹp ở bên nhau đi, một mình tôi đi phục vụ cho ngài. Mấy phòng mấy thiếp, chịu khó để ý một chút.”


“Cậu ! ! !” Tưởng Thiên Lỗi cảm thấy tức giận gọi anh.

Trang Hạo Nhiên lại nhanh chóng cúp điện thoại, cầm điện thoại di động, nhìn cuộc trò chuyện kết thúc, ngón cái nhẹ nhàng lướt một cái, hơi suy nghĩ, mới khẽ cười, nhưng bây giờ phải rời giường, anh liền gào khóc một tiếng, nói: “Tưởng Thiên Lỗi, kiếp trước anh có phải vợ tôi hay không? Kiếp này tôi lấy thân đền đáp có được không? Tôi buồn ngủ quá . . . . . .”

Anh vừa gào khóc không ngừng, vừa bò dậy rời giường, ngáp, đi vào phòng thay đồ, đổi một bộ tây trang màu đen, áo len trắng cổ chữ V, rồi đến phòng tắm dùng nước lạnh rửa mặt, mới hơi tỉnh lại, cầm lên chìa khóa xe, đi xuống lầu. . . . . .

Đại sảnh khách sạn Á Châu.

Lúc này mới 10 giờ, một số khách mới bắt đầu sống về đêm, cho nên đại sảnh đang náo nhiệt.

Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành, hai tên đê tiện này ôm lấy mỹ nữ hấp dẫn của mình, từ trên xe thể thao đi xuống, cùng nhau cười xấu xa đi về phía trước.

“Đừng bóp eo của em!” Cô gái mặc váy da beo, đột nhiên nhìn Tô Lạc Hoành làm nũng nói.

“Vậy thì chờ lát nữa hôn ở trên giường. . . . . .” Tô Lạc Hoành cúi xuống, ở bên tai của cô, mập mờ trêu đùa cười nói.

“Đã mấy ngày không có tìm em rồi. . . . . .” Một cô gái khác mặc váy ngắn màu đỏ bó sát, khoác lông thú áo khoác màu đen, tựa vào trong ngực Lâm Sở Nhai, tay vịn ở trên lồng ngực của anh, làm nũng nói.

“Một ngày không thấy, như cách ba thu rồi !” Lâm Sở Nhai ôm lấy eo nhỏ của cô, véo cằm của cô, trêu chọc cô cười nói.

“Sao lại không thấy Tào Phó tổng?” Cô gái lại nhìn anh, cười hỏi.

“Đừng nhắc tới đồ vô dụng đó, sớm tiến vào phần mộ hôn nhân rồi, ngu xuẩn!” Lâm Sở Nhai lại ôm lấy cô, tiếp tục cười đi tới thang máy.

Lúc này Nhã Tuệ mới tan việc, mới vừa rồi cùng nhân viên mua sắm và quản lý đi kiểm kê, đang lúc cô gấp gáp mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, khoác áo khoác ngoài thật dầy màu xanh đen, kéo túi xách đi về phía trước thì lại thấy Lâm Sở Nhai ôm một cô gái hấp dẫn sang bên này, cô đột nhiên sững sờ, dừng bước lại, hai mắt xoay tròn, lập tức xoay người, làm như không nhìn thấy. . . . . .

“Ơ? Phó quản lý Lưu!” Tô Lạc Hoành ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, cười nói: “Mới tan việc à?”

“Vâng.” Nhã Tuệ nghe Tô Lạc Hoành gọi cô, chỉ đành phải ngẩng đầu lên, cười có chút xấu hổ nhìn anh.

Lâm Sở Nhai cũng nhìn về phía cô, thu hồi vẻ không đứng đắn cười nói: “Lúc này tan việc, còn có xe buýt sao?”

“À. . . . . .” Nhã Tuệ suy nghĩ một chút, liền có chút bình tĩnh cười nói: “Dường như còn. . . . . .”

“Vậy đợi cũng vất vả. . . . . . Tôi phái người lái xe đưa cô về.” Lâm Sở Nhai trực tiếp lấy điện thoại di động ra, muốn gọi điện thoại.

“Không cần! Không cần! Thật không cần!” Nhã Tuệ lập tức nhìn về phía anh, cười nói: “Tôi . . . . . Nếu như đợi không được xe buýt, tôi sẽ đón tắc xi về, mọi người yên tâm đi. A. . . . . . Tôi không quấy rầy mọi người, tôi đi trước. . . . . .”

Cô nói xong, lập tức xách túi xách, bước nhanh đi ra ngoài.

“Aiz!” Lâm Sở Nhai muốn gọi cô, nhưng người cô đã đi xa, liền ngạc nhiên cười cười nói: “Người này gặp tôi giống như gặp quỷ!”

“Cái gì gặp quỷ?” Ánh mắt Trang Hạo Nhiên vẫn có chút mông lung đi tới, tinh thần không phấn chấn hỏi.

“Ơ?” Lâm Sở Nhai và Tô Lạc Hoành nhìn về phía anh, đột nhiên cười cười nói: “Lão đại, lúc này ra khỏi tổ, thật thần kỳ, không phải là. . . . . .”

“Cút!” Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lộ ra không nhịn được, mắt cũng không ngắm hai cô gái bên cạnh bọn họ, hỏi: “Mới vừa rồi tán gẫu với ai?”

“Phó quản lý Lưu! Tôi nói phái xe đưa cô ấy về, cô ấy không cần, vội vã đi khỏi.” Lâm Sở Nhai cười nói.

Trang Hạo Nhiên gật gật đầu nói: “Đúng vậy. Cách các người xa xa.”

“Có ý gì ?” Lâm Sở Nhai lập tức bất mãn nhìn về phía anh.

“Có ý gì? Cậu tin tưởng bản thân mình không?” Trang Hạo Nhiên nhìn anh một cái, lại ngáp một cái, không có tinh thần đi ra ngoài.

“Đi đâu vậy?” Tô Lạc Hoành nhìn về phía anh, gọi.

“Hóng gió. . . . . .” Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ đầu kia truyền đến, anh thuận tiện đưa chìa khóa cho nhân viên tiếp tân bên cạnh, nhân viên tiếp tân lập tức đi lái xe của anh.

“Thời tiết lạnh như vậy, đi hóng gió?” Tô Lạc Hoành nhìn về phía anh, cười gọi.

“Không cho à?” Trang Hạo Nhiên nhìn thấy chiếc Audi Pikes Peak của mình lái tới, liền trực tiếp ngồi vào, cầm tay lái, mở mui bồng, đạp mạnh chân ga, cho xe chạy thẳng.

Đêm tối, gió lạnh lẫm liệt.

Sóng biển tuôn trào, tối nay vẫn không yên tĩnh.

Trang Hạo Nhiên bình tĩnh cầm tay lái, đạp nhẹ chân ga, chạy với tốc độ 100 km/h, cho xe vững vừng chạy nhanh ra phía trước, gió lạnh xẹt qua mặt, quét qua hai mắt anh lóe sáng. . . . . .

Lúc này điện thoại di động vang lên.

Ánh mắt Trang Hạo Nhiên hơi xoay tròn, nhìn màn hình điện thoại di động gọi tới là Đường Khả Hinh, anh cầm tay lái, tiếp tục lái xe chạy tới phía trước, chạy qua từng đường phố thẳng tắp hoặc uốn lượn. . . . . .

Tiếng chuông điện thoại du dương tiếp tục vang lên. Trang Hạo Nhiên vẫn cầm tay lái, rất chăm chú lái xe.

Đường Khả Hinh đứng ở trước cửa biệt thự, cầm điện thoại di động, tiếp tục nghe tiếng chuông du dương vang lên, suy nghĩ tại sao Trang Hạo Nhiên không nghe điện thoại, cô thở nhẹ, lắng nghe tiếng chuông điện thoại reo, không bắt máy, cô vẫn nhẫn nại cúi thấp đầu, nhấn mã số một lần nữa, đón gió lạnh lắng nghe tiếng chuông dễ nghe truyền đến, chờ đợi. . . . . .

Tiếng điện thoại dừng lại, lại vang lên, dừng lại, lại vang lên. . . . . .Trang Hạo Nhiên vẫn lái xe, chạy nhanh qua xa lộ, dọc theo phía sau tòa thị chính chạy tới.

“Thật xin lỗi, số điện thoại quý khác đang gọi tạm thời không liên lạc được.” Sau khi tiếng chuông dừng lại, truyền tới giọng nữ chuyên nghiệp. Đường Khả Hinh cầm điện thoại di động, khẽ cắn môi dưới, suy nghĩ tại sao anh không nghe điện thoại?

“Thế nào?” Tưởng Thiên Lỗi thay tây trang màu xám tro, áo sơ mi màu đen, đi ra, kéo nhẹ hông của cô, dịu dàng hỏi: “Gọi cho người nào?”

“Gọi cho Tổng Giám đốc, anh ấy luôn ngủ đúng 10 giờ, nếu như ngủ muộn, ngày thứ hai sẽ không có tinh thần, ngày mai anh ấy còn phải đến Anh quốc, hôm nay nếu ngủ quá muộn. . . . . . thì làm thế nào?” Khả Hinh nhẹ nhàng nói xong, đột nhiên sững sờ, lại cảm thấy mình là đứa bé làm sai chuyện, ngẩng đầu lên nhìn Tưởng Thiên Lỗi.

Tưởng Thiên Lỗi cũng im lặng nhìn cô.

“Thật. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức xin lỗi nhìn anh, giải thích nói: “Tổng Giám đốc đối với em rất tốt, em luôn biết ơn anh ấy. Anh không cần nghĩ quá nhiều.”

“. . . . . . . . . . . .” Tưởng Thiên Lỗi nhàn nhạt suy nghĩ một chút, liền ôm lấy cô đi về phía trước.

Đường Khả Hinh lập tức nắm cánh tay của anh, nhẹ nhàng bóp anh, cười nói: “Ôi chao! Không nên như vậy! !”

“Anh không có hào phóng giống như em.” Tưởng Thiên Lỗi ôm cô đi ra biệt thự, đi về phía con đường nhỏ trong vườn hoa.

“Đó là đương nhiên! Mua bánh bao hai đồng cũng muốn người ta thối 98 đồng!” Đường Khả Hinh nhịn cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi lập tức nở nụ cười, nhìn cô, véo nhẹ cằm của cô nói: “Em còn nợ anh hai trăm đồng, không trả?”

“Em bỏ ra cả đời để trả!” Đường Khả Hinh lập tức ngọt ngào níu chặt cánh tay của anh, cười nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, không nhịn được mỉm cười, tự mình mở cửa xe cho cô, mới nhìn cô, cười nói: “Trả cả đời còn chưa đủ. . . . . .”

Đường Khả Hinh cố ý liếc anh, nở nụ cười, mới ngồi vào xe. Tưởng Thiên Lỗi đóng cửa xe, sau đó mình cũng ngồi lên xe hơi, nổ máy xe, từ từ xoay tay lái, cho xe lui về phía sau. . . . . .

Lúc này Đường Khả Hinh mới nhớ tới, khẽ kêu một tiếng: “Ôi chao.”

Tưởng Thiên Lỗi vừa de xe, vừa tò mò quay đầu, nhìn cô hỏi: “Chuyện gì?”

“Em đã quên, hôm nay phải đi đến trường dạy lái xe học lái xe!” Đường Khả Hinh có chút buồn rầu nói.

Tưởng Thiên Lỗi nghe lời này, liền khẽ mỉm cười, nói: “Có thời gian anh dạy cho em lái, khẳng định học tốt hơn so với học ở trường. . . . . .”

“Anh? Anh có thời gian rãnh không? Chúng tôi dám làm phiền Tổng Giám đốc Tưởng sao?” Đường Khả Hinh nhìn anh, mỉm cười hỏi.

“Không có thời gian. . . . . . Cũng không dám lạnh nhạt với em, nếu không, đến lúc đó mất hứng một chút, lại chơi trò duyên phận với anh!” Tưởng Thiên Lỗi cười xoay tay lái, cho xe chạy thẳng ra ngoài. Đường Khả Hinh cũng không nhịn được nở nụ cười.

Đêm, gió lạnh quét tới, ánh trăng đang sáng, vào lúc này bỗng nhiên xuất hiện một đường sáng rất quỷ dị.

Ầm! ! !

Phòng ngủ truyền đến tiếng vang to lớn, tiếng thủy tinh vỡ vụn, quá chói tai!

Cả người Tiểu Ninh ngã về phía trước bàn trang điểm, khóe miệng phun ra một búng máu. . . . . .


“Tiểu Ninh! !” Như Mạt thay váy dài màu da, nhào đến trước mặt người giúp việc, đỡ thân thể của cô, tay nâng khóe môi cô đầy máu tươi, nhất thời cảm thấy tức giận, lập tức đau lòng run rẩy rơi lệ quay đầu, nhìn về phía Tần Vĩ Nghiệp, không thể nhịn được nữa khóc nói: “Anh có chuyện gì nhắm vào em, tại sao phải tổn thương cô ấy?”


Tần Vĩ Nghiệp tay cầm cây gậy golf, ngửa mặt nhìn về phía Tiểu Ninh bị thương hộc máu, lạnh lùng vô tình tức giận nói: “Hôm nay cô ta dám phá hư chuyện tốt của tôi, chính là không muốn sống!” Anh nói xong liền vung gậy golf, nhanh chóng đi tới Tiểu Ninh . . . . . .


“Đừng! !” Như Mạt lập tức nhào vào trên người của Tiểu Ninh, muốn thay cô nhận một gậy này! Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Tần Vĩ Nghiệp dừng gậy golf trong tay, lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía cánh cửa, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì?”


“Tổng Giám đốc Trang tới, ở dưới lầu, đang muốn đón phu nhân trở về bệnh viện. . . . . .” Quản gia đứng ở ngoài cửa, nói khẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK