Phòng VIP bạch kim, không gian xa hoa mà tinh tế, bốn bức bình phong hình trụ màu lam đậm, ép chặt ở trên vách tường, đỉnh cùng đuôi phi long tỏa ra khí phách mênh mông, tường được bao bọc bởi một lớp thủy tinh do đích thân chủ nhân căn phòng sắp đặt, có thể trực tiếp thưởng thức ván bài trong một căn phòng trang nhã. Chỉ vì người đánh cuộc hôm nay là một vị khách có thân phận hiển hách, vì thế phải rõ ràng, cần bốn người ngoài cuộc, cùng nhau nhìn về phía bên này quan sát ván bài!
Người đàn ông da đen làm bảo vệ, canh giữ thật chặt ở bên ngoài cửa phòng VIP , khiến cho các vị khách liên tục nhìn về phía bên này.
Ánh lửa từ một cây bật lửa lưu ly chợt sáng lên...
Nữ nhân viên phục vụ, cầm trong tay điếu xì gà lưu ly nhìn về phía cô gái trước mặt.
Jenny đã thay đổi một chiếc váy dài màu đen không ôm ngực, rõ ràng có thể thấy rõ áo lót gợi cảm bên trong, cùng bộ ngực đầy đặn, thời điểm nâng váy lên, tà váy theo đường cong bờ mông làm lộ ra đùi đẹp thon dài, tóc búi cao, làm lộ ra cái trán sáng lạn, khuôn mặt trang điểm, tay cầm một điếu xì gà mảnh dài, quyến rũ động lòng người nhìn về phía Lý Chí Huyễn, hơi nghiêng thân về phía trước, dùng lửa sắp tàn đốt điếu xì gà kia, thong thả hít một hơi, sau đó để cho khói trắng cùng hương thơm lan tỏa khắp xung quanh...
Nữ nhân viên phục vụ nhìn cô một cái. Sau đó lui sang một bên.
Cơ thể Jenny tựa vào bên cạnh bàn đánh bạc, yêu kiều ngẩng đầu, lẳng lơ nhìn về phía Lý Chí Huyễn, nhẹ phả ra một làn khói quyến rũ, hai tròng mắt ái muội, lưu chuyển phát ra những tia sáng mê hoặc lòng người...
Lý Chí Huyễn đôi con ngươi thâm thúy, nhìn về phía cô ta, đem dục vọng trong người đè xuống, cổ họng khô khốc, nuốt khan một cái, cười nói: "Albero?"
Jenny chỉ mỉm cười, mười đầu móng tay đen bóng, ngón tay thon dài, đang cân nhắc điếu thuốc kia, để khói thuốc tùy ý tràn ngập trong không gian, mới mềm giọng nói: "Tôi không thích hương vị Albero, trái lại rất yêu ROMEO, nó có hương vị thật gợi cảm... Nhưng đây cũng không phải là Romeo, mà là quà sinh nhật cha tặng tôi lúc tròn hai mươi tuổi, là một điếu xì gà đặc biệt..."
Cô nói xong, đầy gợi cảm liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
Trang Hạo Nhiên chỉ là nhàn nhạt cúi đầu cười, hai tròng mắt lưu chuyển, nâng lên một ly Whisky “Blue Butterfly” , đưa tới bên môi cô, mê hoặc dụ tình như vậy, nói: "Nào, uống một hớp. ROMEO kết hợp với mùi hương này, sẽ không thể chê vào đâu được."
Jenny liếc anh một cái, mỉm cười, đầu tiên là ngửa đầu, thong thả hút một hơi xì gà, sau đó mới lấy ly whisky trên tay anh, uống một ngụm nhỏ, quả nhiên chợt cảm thấy hương thơm tinh thuần thanh khiết của xì gà, kết hợp với mùi vị mạnh mẽ của whisky,... Khiến cho đôi mắt của cô mơ màng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, dường như là một loại khao khát mong muốn, nói: "Em nghĩ muốn hôn anh..."
Trang Hạo Nhiên chậm rãi cười, hơi vươn tay nhẹ nắm lấy cái cằm khéo léo tinh xảo của cô, cúi mặt xuống...
Jenny lập tức nhắm hai mắt lại, tùy ý để lông mi thật dài phủ xuống, hai cánh môi đỏ mọng khẽ mở.
Trang Hạo Nhiên thế nhưng chỉ là dùng sống mũi anh tuấn của mình, cọ nhẹ lên sóng mũi của cô vài cái, rồi mới nói: "Yên tâm, chờ khi chúng ta thắng được rượu đỏ này, trở về phòng, sẽ từ từ ôn chuyện sau..."
Jenny mở mắt ra, nhìn về phía anh.
Trang Hạo Nhiên chỉnh lại tư thế ngồi thẳng, ngẩng mặt nhìn về phía Lý Chí Huyễn ngồi đối diện.
Lý Chí Huyễn vui vẻ nhìn tình cảnh ái muội này, mỉm cười, nói: "Bất kể là rượu ngon, hay là người đẹp, cũng đều là cảnh đẹp ý vui như vậy."
Trang Hạo Nhiên lại tươi cười nhìn về phía Lý Chí Huyễn, nói: "Lý thiếu gia, bất kể là rượu ngon, hay là người đẹp, cảnh đẹp ý vui bốn chữ này, nói ra, liền chỉ còn là phàm tục. Muốn thưởng thức , thì phải chân chính gặp gỡ đối thủ có tài năng mới được."
Anh nói xong, vung ngón tay lên, một tiếng tách nhẹ nhàng vang lên! !
Cửa phòng VIP mở ra, ba người đàn ông phục vụ kể cả nhân viên bảo vệ, đều im lặng đẩy một toa xe đi tới, tất cả mọi người ở phòng VIP đều chăm chú nhìn xuống , một bên khẽ nhấc lên một cái nhiệt độ trong suốt để ổn định hòm rượu , bên trong đều là Medusa Tequila 1985 của trang trại rượu Khang đế đúng bảy chai
Lý Chí Huyễn nhìn về phía nút thắt Medusa bên này, trước mắt sáng ngời, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Trang, ngài quả nhiên đủ thành ý."
"Vì một nụ cười của giai nhân, đây chính là tâm ý." Trang Hạo Nhiên nhìn về phía anh ta, cười rộ lên nói: "Yêu rượu thì mọi người đều biết, mấy trăm một chai rượu ngon không tính là cái gì, người đẹp thời gian lâu rồi cũng phải đổi, nhưng tìm được một tri kỷ thì thật khó. Medusa này là đồ quý giá đã được cất kỹ ở quốc gia tôi nhiều năm, vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp, cùng người quan trọng nhất trong lòng, khai bình cộng ẩm (mở bình cùng uống), giả như sau này, Lý thiếu gia thật có nhã hứng, nếu không ngại, thì uống một ly rượu, tặng một giai nhân?"
"Ha ha ha..." Lý Chí Huyễn cười rộ lên, nói: "Tổng giám đốc Trang thật biết nói đùa. Hi vọng ngài có thể thắng được hai chai Khang đế 1945, khi đó, giai nhân mới hài lòng."
Anh ta nói xong, đột nhiên vung tay lên, vỗ hai cái.
Cửa phòng VIP lần nữa mở ra.
Hai người da đen, cùng ba nữ nhân viên phục vụ, lại lần nữa đẩy toa ăn( xe đồ ăn) đi tới, trên xe thức ăn trải một tấm vải nhung đen thẫm, bên trên mảnh vải có ghi bốn chữ màu vàng lớn “ Tập đoàn tài chính Hàn thị”( 韓氏財團 ), bọn họ lặng yên đẩy toa ăn tới trước bàn đánh cược, trước mặt mọi người, sau đó nhấc tấm vải nhung màu đen lên ! Hai chai Khang đế 1945 thình lình xuất hiện trước mặt mọi người, phát ra những tia sáng chói mắt!
Jenny nhìn về phía hai chai rượu kia, ngón tay thon dài giơ lên, kẹp điếu xì gà, hít một hơi, rồi mới hơi ngẩng mặt, giống như tình nhân thân mật, quyến rũ động lòng người ở bên tai Trang Hạo Nhiên mềm giọng nói: "Em cho anh biết, em ngây ngốc ở Pháp nhiều năm, vô số rượu đỏ, trải qua những thăng trầm của thời gian, cuối cùng cũng chỉ là đồ uống trong những bữa ăn của em, cha em đã từng một thời hiển hách trong giới rượu đỏ ở Pháp, cũng từng cùng cha của Lý Chí Huyễn đọ sức qua, phát hiện ra ông ấy không chỉ có những đánh giá rất cao về rượu đỏ, mà còn có một bản lĩnh khác... Là biết được bí mật của giới rượu đỏ trên thế giới..."
Trang Hạo Nhiên ánh mắt chợt lóe, mỉm cười lắng nghe.
"Hai bình rượu đỏ kia, là giả ..." Jenny mỉm cười ở bên tai của anh, nói ra hai câu này.
Trang Hạo Nhiên lặng im không tiếng động, mỉm cười vươn tay, thật cưng chiều nắm lấy cái cằm của cô, hỏi: "Thật vậy chăng?"
"Người bình thường nhìn không ra, người đặc biệt, cũng không nhất định có thể nhìn ra được, trừ phi là Vitas tiên sinh... Thế nhưng xin hãy tin tưởng em, rời khỏi ván bài này, anh có cả trăm lý do để thoái thác, bởi vì đây là sòng bạc Hàn gia!" Jenny lại dâng lên khuôn mặt tươi cười, môi đỏ mọng như lửa cháy cơ hồ muốn dán chặt vào bên tai anh, nói.
Tiếng di động lúc này, chợt vang lên.
"Xin lỗi... Nhận điện thoại chút..." Trang Hạo Nhiên giơ tay, hơi nhếch môi cười, rồi lập tức cầm di động, đứng lên đi tới bên kia, trả lời: "Ừ! Được! Được! Cho tôi hai mươi phút."
Anh nói xong, tức khắc mỉm cười xoay người lại, đi tới trước bàn đánh bạc, tay nhẹ đỡ lấy ghế dựa phía sau Jenny , lại nhìn Lý Chí Huyễn nói: "Xin lỗi, đột nhiên nhận được điện thoại khẩn cấp bên trong khách sạn, khả năng là sẽ phải rời khỏi nơi này hai mươi phút, dù sao lần này đánh cuộc này, chúng ta cũng phân thành năm ván, trước hết cứ để cho tình yêu của tôi bồi ngài chơi đùa đi."
Lý Chí Huyễn hơi lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, bật cười nói: "Tổng giám đốc Trang, đối với rượu đỏ, tôi có thể sẽ không lưu tình chút nào đâu..."
"Hi vọng ngài có thể thoải mái phát huy!" Trang Hạo Nhiên dường như thật sự có việc cấp, lập tức cúi thấp người, ở trên mặt của cô vừa hôn, vừa nói: "Tôi đi trước, em bồi Lý tiên sinh chơi đùa một chút, rất nhanh sẽ quay trở lại."
Jenny hiểu rõ, liền nhìn về phía anh mỉm cười gật đầu nói; "Được."
Trang Hạo Nhiên ngay lập tức đứng dậy, chỉnh lại âu phục, vẻ mặt ngưng lại, liền tức khắc đi ra ngoài, di động lúc này rung lên, anh vừa bước nhanh về phía thang máy , vừa nhìn tin nhắn trên điện thoại, mở ra, bên trong là cảnh Lý Chí Huyễn ở khách sạn phòng tổng thống, còn có cả người bảo vệ của anh ta, anh đột nhiên cười, vừa nhìn nội dung, vừa nghĩ tới người phụ nữ này thật thích hợp đi diễn 007! !
Anh không nói lời nào, cất điện thọi, sau đó đi vào thang máy, ấn nút xuống tầng một.
Cửa thang máy mở ra! !
Trang Hạo Nhiên đầu tiên là nhanh chóng đi ra đại sảnh, sau đó cấp tốc đi đến Rolls-Royce mình vừa lái tới, cùng hai nhân viên tiếp tân đi xuống, anh ngửa đầu nhìn về phía tài xế nói: "Đến khách sạn Á Châu !"
"Vâng!" Tài xế nhanh chóng điều khiển tay lái, sau đó lái xe đi về phía trước.
Hai nhân viên tiếp tân, song song đứng cạnh cửa, tiễn Trang Hạo Nhiên rời đi.
Rolls-Royce trong bóng đêm, vòng quanh sòng bạc một vòng, sau đó chuẩn bị hướng ra bên ngoài sòng bạc chạy đi, xe vốn chạy đến chưa được bao lâu, cuối cùng cũng mất hút vào trong bóng đêm! !
Trang Hạo Nhiên lăn lộn vài thước trên mặt đất tối tăm, cuối cùng vẫn dừng ở bãi cỏ bên trong sòng bạc, anh đứng lên, nhìn về phía âu phục trên người đã bẩn, anh nặng nề thở một cái, vừa cởi âu phục, vừa tức giận nói: "Chờ tôi lấy rượu đỏ, tôi nhất định phải bắt anh bồi thường tiền trang phục!"
Anh nói xong, liền coi như là một vị khách của sòng bạc, hướng tầng trên đi tới.
Tầng bạch kim, phòng tổng thống.
Mười mấy tên bảo vệ, cùng với nhân viên bên trong khách sạn, mỗi người đều canh giữ một vị trí, mang tai nghe máy bộ đàm, đi tuần tra khắp nơi, người bình thường thật khó có thể tiến vào! !
Trang Hạo Nhiên đứng ở phía sau gốc cây đại thụ, nghiêng mặt nhìn về phía mấy người bảo vệ canh gác chặt chẽ bên ngoài phòng tổng thống, gương mặt anh có chút ngưng trọng, rồi tiến về phía trước... Trong đầu chợt lóe, giống như vừa mới bị điện giật qua, một loạt những hình ảnh đen tối của nhiều năm về trước như ánh chớp thoáng qua, hai mắt của anh sáng ngời, lập tức dừng tại chỗ, ngưng mắt nhìn về phía trước, nắm chặt âu phục màu trắng, dường như nhìn thấy nhiều năm trước tại cái chỗ này, cửa sổ màu đen, hình ảnh khủng bố, mật mã tủ sắt... ...
"7, 8, 0, 6 ..."
Nhiều năm trước, bóng dáng mặc âu phục màu trắng chợt lóe lên, anh chính là mồ hôi đầm đìa ở một cái góc âm u nà đó trong phòng tổng thống, ôm cái tủ sắt kia, đang nhanh chóng tập trung vào máy vi tính, để tìm ra mật mã... Hơi thở anh rối loạn, gấp gáp, hai mắt nhìn về phía một dãy con số cùng chữ cái nhanh chóng biến hóa, cuối cùng mật mã cũng triệt để bị mở ra, anh nhanh chóng nhớ thành dãy số: "780627! !"
Tủ sắt đinh một tiếng mở ra! !
Đôi mắt anh nhanh chóng nhìn vào bên trong tủ sắt! ! Thình lình nhìn thấy bên trong tủ là một chiếc nhiệt độ để ổn định rượu đỏ , một chai rượu đỏ trăm năm, xuất hiện ở bên trong tủ làm lạnh, hai mắt của anh ẩm ướt đỏ lên, lập tức nhanh tay cầm lên chai rượu đỏ kia! !
Một hồi tiếng súng từ trong phòng khách vang lên! Vị trí tủ sắt là những vết súng đạn, nhưng bóng dáng màu trắng, đã biến mất! !
"Hắn chạy rồi! ! Đuổi theo! !" Mấy người kêu lên, lại một loạt tiếng động nhanh chóng mở cửa, chạy ra ngoài! !
Con hẻm nhỏ ẩm ướt! !
Anh, một thân trúng đạn, tay lại nắm chặt hộp đựng chai rượu đỏ, tùy ý để máu tươi từ ngón tay của mình nhỏ xuống, sắc mặt anh vẫn như cũ tái nhợt, hai tròng mắt lợi hại như chim ưng nhìn về phía trước! Trong đầu vang lên những lời ông nội Tưởng nói: Hạo Nhiên, chai rượu đỏ này, liên quan đến sự tồn vong của tập đoàn Hoàn Cầu chúng ta! ! Nhưng mặc kệ có xảy ra chuyện gì, cháu cùng Thiên Lỗi vĩnh viễn đều là những đứa cháu mà ông yêu thương nhất! ! Chuyện này, nếu cháu đã phát hiện ra bí mật, ông cầu xin cháu, không cần phải đi! Ta tin, việc Hoàn Cầu diệt vong, bằng tư chất thông minh của cháu và Thiên Lỗi, tương lai nhất định có thể lần nữa tạo lên huy hoàng! !
Anh hít thở nặng nề, cảm giác vết thương do đạn bắn vào thân thể của mình đang kịch liệt thiêu đốt , máu tươi chậm rãi từng giọt nhỏ xuống...
"Xích Hà Châu, Xà Long Châu , Phẩm Lệ Châu..." Một thiếu nữ, đi ra từ sau biển quảng cáo quán bar “ Hoa Hồng”, cô mặc áo sơ mi trắng, sắc áo đồng phục quán bar may ô kẻ hồng, tóc thắt hai bím, tay cầm một túi rác chuẩn bị ném đi, đôi mắt cô to tròn xinh đẹp, mũi cao, khuôn mặt ngọt ngào, vừa ghi nhớ tên rượu, vừa muốn xoay người rời đi, tấm biển quảng cáo lại sáng lên dòng chữ: “ Quán bar Hoa Hồng" ! ! !
Âu phục màu trắng rơi xuống thảm cỏ, Trang Hạo Nhiên hai mắt như nổ tung, thôi nhìn phía trước, giống như nhìn thấy cô gái nhỏ của nhiều năm về trước , giống như nhìn thấy cái biển quảng cáo của nhiều năm trước , anh đột nhiên đấm vào đầu mình, cả người ngã xuống gốc cây đại thụ bên cạnh, từng trận ký ức như tia chớp, mang theo đau đớn khó chịu, đánh vào đầu anh! !
"A!" Anh đột nhiên nắm chặt âu phục màu trắng trên mặt đất, ngẩng đầu lên, mồ hôi lạnh nhễ nhại, thống khổ kêu to một tiếng! !
"Ai! !"
Vài bảo vệ lập tức rút súng nhắm ngay vị trí gốc cây đại thụ kia, chạy tới! ! !