"Các người đưa tôi về làm gì? Tôi muốn đi uống rượu!" Trần Mạn Hồng không nói nữa, muốn đẩy mọi người ra, lúc tắc xi đang chạy trên đường, muốn đẩy cửa đi ra ngoài, Nhã Tuệ và Tiểu Nhu hoảng sợ, vội vàng vịn người cô, căng thẳng gọi: "Quản lý! ! Chị đừng như vậy!"
"Đàn ông nào cũng như vậy, lúc muốn hôn cô thì dán sát, nhưng đến lúc vứt bỏ cô, hay lúc muốn cứu vãn thì không nói vậy!" Trần Mạn Hồng đột nhiên ôm lấy Nhã Tuệ, tha hồ khóc rống!
"Được được được! Tất cả đàn ông đều là đồ tồi, chỉ có Mạn Hồng chúng ta cao quý nhất!" Nhã Tuệ bất đắc dĩ ôm Trần Mạn Hồng, vỗ nhẹ phía sau lưng của cô, thở dài.
Đường Khả Hinh cũng ngồi ở kế bên tài xế vị, vẻ mặt căng thẳng nhìn bộ dáng Trần Mạn Hồng tiều tụy đáng thương, lại nhìn về phía Nhã Tuệ vẫn còn trẻ tuổi, hai mắt của cô lộ ra ánh sáng kiên quyết.
Lúc này, điện thoại của Mạn Hồng vang lên, cô vừa khóc vừa muốn nhận điện thoại di động, nhưng vừa khóc, vừa không cẩn thận đưa di động ra ngoài, rơi trên mặt đất.
Con tôm viên Tiểu Nhu không nói hai lời liền đưa tay cầm điện thoại di động, trực tiếp nhấn, đáp alô một tiếng. . . . . .
"Tiểu Nhu? Tại sao cô nghe điện thoại?" Tào Anh Kiệt mới vừa dứt lời cũng đã nghe được tiếng Trần Mạn Hồng khóc, lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Tại sao cô ấy khóc như vậy?"
Tiểu Nhu vốn là người dễ xúc động và tuyến lệ đặc biệt phát triển, cô mếu miệng, ô một tiếng, bật khóc nói: "Quản lý Tào! Anh cưới quản lý của chúng tôi đi! Chị ấy thật sự rất đáng thương, hôm nay chị ấy đi ra ngoài ăn cơm, khóc một buổi chiều, nói không ai thèm lấy mình, ngày ngày bị con gà mẹ chết tiệt Tào Ngọc Tinh mang theo ông chồng vừa lùn vừa xấu tới sỉ nhục. . . . . ."
"Này! !" Nhã Tuệ nghe Tiểu Nhu nói lung tung như vậy, lập tức vỗ vào bả vai của cô một cái, tức giận nói nhỏ: "Cô đừng nói linh tinh! Nhanh cúp điện thoại cho tôi!"
"Cô ấy không có nói linh tinh!" Trần Mạn Hồng ngồi ở trong tắc xi chật hẹp, kéo một cái áo long hôm nay tốn hơn ba ngàn đồng mua về, lau nước mũi và nước mắt, đau lòng khổ sở khóc nói: "Tôi bị con tiện nhân Tào Ngọc Tinh kia sỉ nhục hết lần này tới lần khác! Tôi không cam lòng! Rốt cuộc tôi có gì không tốt? Tôi có vóc người, tôi có khuôn mặt xinh đẹp, mẹ tôi cũng nói tương lai của tôi nhất định có thể gả cho người có tiền, nói tính tình của tôi rất tốt. . . . . . Ụa. . . . . ."
Cô không nói nữa, mình cũng không nhịn được úp sấp bên cửa sổ, hướng về phía đường cái gần núi không ngừng nôn mửa. . . . . .
"A . . . . . ." Nhã Tuệ thật sự không chịu nổi, vỗ sau lưng của Trần Mạn Hồng, không chịu nổi nói: "Không có đàn ông, thật sự đáng sợ như vậy sao? Tôi cũng phải nhanh chóng tìm người gả đi!"
Đường Khả Hinh lập tức xoay người, nhìn về phía Nhã Tuệ nói: "Đúng vậy! ! Nhất định phải nhanh chóng tìm người gả đi, năm nay cô cũng hai mươi sáu tuổi rồi !"
"Ụa! !" Trần Mạn Hồng tiếp tục nôn mửa, Tiểu Nhu vẫn còn cầm điện thoại di động, khóc nói với Tào Anh Kiệt: "Quản lý nói, cô ấy cũng không phải không thích anh, mấu chốt là anh quá nhỏ tuổi, nói anh còn chưa mọc hết lông!"
"Xì!" Tào Anh Kiệt ngồi ở trên ghế làm việc của mình, nhảy dựng lên nói: "Cần lông có đủ lông!"
Ba người Lâm Sở Nhai đang chơi trong phòng làm việc của anh, vừa nghe thấy lời ấy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, Lãnh Mặc Hàn cười lạnh, lập tức ngẩng đầu lên nói: "Sáng nay cậu cạo râu !"
"Làm sao anh biết?"
"Tôi ngủ tại nhà cậu đấy!"
"Anh dựa vào cái gì muốn ngủ nhà của cậu ấy?" Lâm Sở Nhai có chút tức giận nói: "Cậu ấy là của tôi đấy, anh không biết sao?"
"Con gián nhà tôi, vẫn còn chưa chết. . . . . ."
". . . . . . . . . . . . . . . . . ."
Không còn tiếng nói chuyện, Tào Anh Kiệt tiếp tục nghe tiếng kêu khóc của Trần Mạn Hồng truyền đến từ đầu kia, sau đó nghe Tiểu Nhu khóc nói: "Quản lý chúng tôi còn nói, nếu như bây giờ có đàn ông muốn chị ấy, chị ấy tình nguyện hy sinh hết sự nghiệp của mình, kết hôn với người kia!"
Ánh mắt của Tào Anh Kiệt sáng lên, nắm điện thoại, căng thẳng hỏi: "Mọi người hiện đang ở đâu?"
"Chúng tôi đưa quản lý trở về nhà chung cư của cô ấy. . . . . ." Tiểu Nhu khóc nói.
"Được, lập tức tới ngay! !" Tào Anh Kiệt lập tức cúp điện thoại, muốn nhắc tới tây trang chạy đi.
"Này!" Bọn Lâm Sở Nhai cũng vội vàng đi theo ra ngoài nói: "Cậu đi nơi đó à? Chỉ chốc lát nữa sẽ phải đi họp! Lão đại biết cậu lại vắng mặt, không tha cho cậu!"
"Mặc kệ, Mạn Hồng uống rượu say, tôi muốn đi xem cô ấy một chút!" Tào Anh Kiệt không nói hai lời liền chạy ra khỏi phòng làm việc của mình, vừa lúc thấy Trang Hạo Nhiên xem văn kiện mệt mỏi, mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen, cả người nhàn nhã đi ra từ phòng nghỉ ngơi nhân viên, trong tay đang cầm một cái đĩa, mới vừa rửa một đống táo, vừa bưng, vừa cầm ăn, thấy Tào Anh Kiệt đi tới, anh lập nở nụ cười đi tới, nhiệt tình nói: "Tới đây, nếm một quả, sáng nay đi ngang qua sạp hàng rong mua được, thật sự không tệ, bà lão này nói táo không có thuốc bảo quản!"
"Lão đại, tôi muốn xin nghỉ!" Tào Anh Kiệt nói ngay!
"Xin nghỉ vì cha cậu hả. . . . . . Ngày nào cũng xin nghỉ!" Hai mắt Trang Hạo Nhiên nóng lên, tức giận nói.
Bọn Lâm Sở Nhai cũng đi tới, thật căng thẳng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.
"Mạn Hồng uống rượu say, tuyên bố muốn tìm người gả! Không được ah..., cô ấy không thể gả cho người khác! Cô ấy chỉ có thể gả cho tôi," Tào Anh Kiệt thật căng thẳng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nói: "Lão đại! ! Cầu xin anh!"
Trang Hạo Nhiên nghe nói như thế, chớp mắt, cắn quả táo một cái, mãnh liệt bày tỏ đồng tình và ủng hộ nói: "Chuyện này là chuyện lớn, cho dù một trăm cuộc họp cũng có thể không bằng! Đi nhanh, đi nhanh!"
Tào Anh Kiệt nghe xong, vui vẻ mỉm cười, nói một câu cám ơn lão đại nhiều, người đã chạy mất!
Lâm Sở Nhai cảm thấy không công bằng đi tới bên Trang Hạo Nhiên, tức giận nói: "Một cuộc họp quan trọng như vậy, cậu ấy cũng có thể vắng mặt? Có lần tôi vắng một cuộc họp, anh trừ của tôi hết 100 ngàn tiền thưởng, tại sao?"
"Đúng vậy!" Tô Lạc Hoành cũng kêu la không công bằng nói: "Lần trước tôi vì một cô gái, vắng một buổi cuộc họp cũng không được! Anh cho rằng lưu đày cậu ấy ở nơi này, cậu ấy sống uất ức sao? Cậu ấy sống rất phong lưu, anh không thể cưng chìu cậu ấy như vậy! Thật quá mức!"
"Hai người các cậu. . . . ." Trang Hạo Nhiên cầm quả táo chỉ về phía bọn họ, tức giận nói: "Các cậu nói còn không biết xấu hổ? các người lúc nào mà không dùng nửa người dưới suy nghĩ đến phụ nữ? Anh Kiệt khá hơn một chút, tôi còn biết cậu ấy vẫn nói chuyện yêu rất đứng đắn, phụ nữ bên cạnh các người giống như cưỡi ngựa xem hoa thôi! Tôi luôn xem thường các người! Hôm nay đừng nói là vắng mặt một cuộc họp, cho dù cậu ấy muốn thăng chức, lão tử cũng không để cho cậu ấy thi, cũng cho cậu ấy vượt qua kiểm tra tất cả! Học người ta một chút đi! Hừ!"
Trang Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng, người đã thật là phách lối đi khỏi.
"Nhìn đi! Thiên vị!" Tô Lạc Hoành tức giận, dậm chân nói.
Khách sạn!
Tào Anh Kiệt cầm điện thoại di động, nhanh chóng đi ra khách sạn, nhảy lên xe thể thao của mình, nhanh chóng phóng về phía trước! !
Dưới lầu một chung cư!
Đường Khả Hinh, Nhã Tuệ và Tiểu Nhu thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi đỡ Trần Mạn Hồng đang say túy lúy muốn lên lầu nhà Trần Mạn Hồng nhưng mới vừa đẩy lên, lại bị cô kêu to: "Đàn ông không có người nào tốt! ! Đàn ông đều là đồ tồi! ! Bạn thân vạn tuế! ! Sau này các người sinh con để tôi nuôi thôi!"
"Ôi chao! Cô không cần nuôi, cô chỉ cần về nhà là được!" Nhã Tuệ mới đỡ Trần Mạn Hồng xong, lại bị cô say rượu vung tay lên, kêu to: "Độc thân vạn tuế! ! Mọi người cùng tôi hô lên nào! Cùng nhau hô lên!"
"Độc thân vạn tuế!" Ba cô gái thật khổ sở nói.
"Nói thật hay! !" Trần Mạn Hồng say đến mặt đỏ lên, choáng váng, cả người lảo đảo về phía Nhã Tuệ, Nhã Tuệ lập tức đỡ cô, thở hổn hển nói: "Ôi chao! Cô về nhà nhanh đi, tôi sắp không chịu nổi!"
"Không trở về nhà! Tôi còn muốn uống nữa! ! Thậm chí uống hết ba chai Jiannanchun, chúng ta làm cho cuộc đời của mình say ngất! ! Sau đó. . . . . ." Trong lòng của Trần Mạn Hồng đau nhói, dáng vẻ không sợ chết khóc nói: "Sẽ đem thân thể của chúng ta, linh hồn của chúng ta, tất cả đều dâng hiến cho Khách sạn Á Châu đáng chết kia, để cho nó hoàn toàn mai táng thanh xuân của chúng ta! ! !"
"Điên rồi! Đúng là điên rồi !" Nhã Tuệ ngẩng đầu lên nhìn chung cư cao cấp xung quanh đã có người đẩy cửa sổ ra xem, cô vội đẩy Trần Mạn Hồng, vừa muốn đi vào trong nhà. . . . . .
Đường Khả Hinh lập tức nói: "Đỡ không được, không bằng chúng ta khiêng lên!"
"Khiêng à?" Tiểu Nhu khoa trương kêu lên: "Hơn 100 kg đó!"
"Bà cô 92 kg! !" Trần Mạn Hồng đẩy trái đẩy phải bọn họ, muốn xông đi.
"Giữ cô ấy lại" Nhã Tuệ vừa muốn cô, không ngờ nghe tiếng xe thể thao thắng gấp phía sau lưng, cô lập tức quay đầu, thấy Tào Anh Kiệt căng thẳng từ trên xe thể thao đi xuống, vẻ mặt đau lòng và lo lắng nhìn Trần Mạn Hồng say rượu khóc nức nở, tóc xõa ra, bộ dạng rất đáng thương, anh lập tức thở dài một hơi, đi tới trước mặt cô, nói: "Tại sao lại uống tới như vậy?"
"Còn không phải là bởi vì cậu?" Trần Mạn Hồng xốc xếch nhìn Tào Anh Kiệt đi tới trước mặt của mình, cô đột nhiên đau lòng chỉ vào anh nói: "Tại sao cậu không hơn tuổi? Lớn hơn mấy tuổi nữa, chúng ta có thể ở cùng một chỗ ? Cậu cũng rất tốt? Dáng dấp lại đẹp trai, lại có tiền, lại có quyền! Tại sao cậu cố tình nhỏ hơn tôi mấy tuổi vậy?"
"Không phải mấy tuổi, là hai tuổi!" Tào Anh Kiệt bất đắc dĩ nói xong, ngay lập tức không nói gì nữa ôm cả người cô lên, đi lên lầu!
Ba người Nhã Tuệ cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo, đi thẳng tới căn phòng nhỏ của Trần Mạn Hồng ở tầng 13, số 70, sau đó mọi người cùng bước nhanh theo Tào Anh Kiệt ôm Trần Mạn Hồng đi vào phòng của Mạn Hồng, nhìn anh dịu dàng đặt cô lên giường, đắp kín chăn cho cô, tất cả mọi người không khỏi yên lòng mỉm cười.
Tào Anh Kiệt cũng đau lòng khẽ vuốt ve Trần Mạn Hồng đã ngủ thật say, quay đầu lại rất tình cảm nhìn về phía họ nói: "Mọi người đi trước đi, tôi ở lại chăm sóc cô ấy là được. . . . . ."
"À?" Ánh mắt ba cô gái cùng sáng lên, lập tức đề phòng nhìn về phía Tào Anh Kiệt! Suy nghĩ xem nên đi hay không đi ?