Bên trong phòng khách Chu gia.
Chu Trường Dũng uống xong ba ly rượu nhân sâm ngàn năm xuống bụng lập tức hào sảng vỗ bàn, vô cùng hưng phấn nói về chuyện tổ tiên đời thứ ba chính là quân phiệt, thậm chí còn tức giận bất bình giơ tay nói: “Mọi người đều nói quân phiệt không phải người tốt!! Nhưng chúng ta có bản lĩnh, có thể giết chết một đội quân vác súng trên vai!! Ai quản đến là thân phận gì? Thời đại lúc đó, ai có bản lĩnh, người đó làm lão đại! Cậu nói xem, tổng giám đốc Trang! Lão đại quả thật không tốt à!”
“Đúng!!” Trang Hạo Nhiên tức khắc xăn ống tay áo lên, để lộ ra cánh tay chắc khỏe, lập tức nâng ly rượu lên cụng ly cùng Chu Trường Dũng, mới cười rộ lên nói; “Lão đại quả thật không tốt!! Trách nhiệm nguy hiểm gì đều phải đứng ra gánh chịu!! Nếu như không quyết đoán làm sao dám dẫn một đội quân tiến về phía trước? Cho tới bây giờ cháu vẫn có cảm giác là bản thân mình cũng có chút bản lĩnh, thế nhưng so với chú Chu cháu vẫn còn kém xa!”
“Chú nói. Cháu xem bên cạnh cháu có bao nhiêu thanh niên anh tuấn tài gỏi như vậy, tương lai sẽ xưng bá thiên hạ. Chú Chu rất ngưỡng mộ cháu, cụng!!” Chu Trường Dũng hôm nay dường như tâm tình rất cao hứngkhông nói hai lời lại nâng ly!!
“Cụng!” Trang Hạo Nhiên tức khắc lại nâng ly rượu lên chạm ly cùng Chu Trường Dũng, nhìn chú Chu mở tiệc, biết rõ tối này không muốn say cũng không được.
“Phó tổng Lãnh!!” Chu Trường Dũng cùng Trang Hạo Nhiên cụng ly xong, xoay người tay cầm ly để Tô Lạc Hoành rót rượu cho mình rồi nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn đang ngồi phía bên ngoài, vừa nghĩ tới sự bi thương của đứa con rể hờ này, trái tim ông lại nhói lên, nhưng vẫn tỏ ra không có gì đưa tay nhẹ kéo bả vai Lãnh Mặc Hàn, thật tình nói: “Chú Chu cũng lớn tuổi rồi, đôi khi cũng hâm mộ tuổi trẻ khí thế!! Chú rất tán thưởng con! Nếu như chú trẻ ra mấy chục năm, không chừng sẽ cùng con tung hoành thiên hạ!! Đáng tiếc, chúng ta không có duyên phận làm người một nhà!! Nhưng vẫn là cạn ly rượu này! Chú thay đứa con gái không có phúc khí của mình cảm thấy đáng tiếc!!”
Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, tức khắc vươn hai tay nâng ly rượu cụng ly cùng Chu Trường Dũng, sau đó mới tôn kính nói: “Chú Chu! Chú đừng nói như vậy, Tiểu Nhu ở trong mắt của con đáng giá được người đàn ông tốt nhất quý trọng. Con có rất nhiều chỗ chưa tốt, cô ấy có mắt nhìn, có sự lựa chọn, có kiến thức, tương lai nhất định sẽ hạnh phúc!”
“Khó có được một người đàn ông như vậy! Là Chu gia không có phúc! Không giữ được con rể như vậy, biết ngày mai các con sẽ rời đi nên hôm nay chúng ta liền cụng ly!” Chu Trường Dũng không nói hai lời, tiện tay nâng ly ngửa cổ uống sạch!!
Hai tròng mắt Lãnh Mặc Hàn lóe ra, cũng ngửa cổ cạn một ly rượu này.
Hai người đàn ông này dù không có duyên phận trở thành cha vợ và con rể nhưng lại quấn quýt si mê ngọt ngào như đôi tình nhân.
Trang Hạo Nhiên trầm mặc ngồi một bên, hai tròng mắt lóe ra nhìn về phía hai người đàn ông này lại tiếp tực cạn ly, anh bật cười vừa định muốn tự mình rót rượu lại cảm giác được điện thoại trong túi mình rung lên, anh liền có chút kỳ quái lấy điện thoại ra, màn hình vừa sáng lên liền thấy một con chim bồ câu bay tới thả xuống một bức thư, anh liền nghi ngờ mở ra thình lình thấy được số điện thoại của Khả Hinh, truyền tới nội dung tin nhắn: Rượu là có thể sử dụng đầu lưỡi để nếm thử, ảo thuật khiến cho câu chuyện sinh động hơn!
Mi tâm của anh nhíu lại, hai tròng mắt đảo qua hai bên, có chút không hiểu rõ ý tứ trong lời nói này.
“Tổng giám đốc Trang! Chúng ta tiếp tục!” Chu Trường Dũng lại xoay người, muốn cùng Trang Hạo Nhiên cụng ly!!
“Được!” Trang Hạo Nhiên ngẩng mặt cười rộ lên, tiếp tục cạn ly cùng Chu Trường Dũng, dịch rượu trong ly sóng sánh, phát hiện di động lại rung, anh kỳ quái bật màn hình lên lại là tin nhắn của Đường Khả Hinh; Trong truyền thuyết bù nhìn được dùng để xua đuổi chim cò, đề phòng chúng ăn lương thực thực phẩm! Nhưng bất kể người bù nhìn thế nào cũng không có ai biết đến và trả tiền, cũng khó khăn mà vượt qua nhân loại!
Trang Hạo Nhiên lại nhíu mày nhìn tin nhắn, nghĩ ngợi xem lời này của Đường Khả Hinh rốt cuộc có ý gì? Rõ ràng cảm giác được cô có chút ủy khuất...
Trong lúc anh còn đang nghi hoặc.
Di động tiếp tục báo tin nhắn tiếp theo: Nếu như anh chỉ mời một người bằng hữu ăn cơm chiều, hãy lấy ra chai rượu ngon nhất đến. Nếu mời hai người, như vậy liền đến quán rượu.
Không được!!
Trang Hạo Nhiên lập tức cất di động, vẻ mặt tươi cười đứng lên nhìn Chu Trường Dũng nói: “Chú Chu!! Hôm nay đoán rằng uống hơi nhiều rượu nên có chút chóng mặt, trước tiên để cho mấy anh em họ bồi chú, cháu đi hít thở một chút lập tức sẽ quay lại ngay!”
“Được đươc!!” Chu Trường Dũng tức khắc giơ tay cười nói: “Đi đi đi đi! Hôm nay trời trong nắng ấm, phong cảnh rất đẹp!”
“Cảm ơn chú Chu!” Trang Hạo Nhiên cười nói xong, trước ánh mắt kỳ dị của đám người Tô Lạc Hoành bước nhanh ra khỏi Chu gia, nhìn vùng đất trống trải ngoài kia đều là bữa tiệc của những công nhân của Chu gia. Anh liền bước nhanh ra bên ngoài, nhìn trái nhìn phải, vừa rồi nghe Nhã Tuệ nói Khả Hinh muốn đến vườn nho một chút, anh liền vội vã đi qua con đường mòn rải đầy bóng cây long nhãn, đi qua chiếc xe đua của chính mình đi xuống dưới, lại không hiểu sao dừng bước lại, hai mắt nhìn về phía vườn nho sáng ngời, trong nháy mắt xoay người nhìn về phía Đường Khả Hinh đang ôm vai ngồi trong xe đua của anh, đôi mắt ươn ướt nhìn mình, chiếc túi du lịch bên cạnh đã mở ra, hộ chiếu của Giai Giai bên trong hiện ra, anh liền cảm thấy cả kinh.
Đường Khả Hinh tiếp tục ôm vai, hai tròng mắt hơi híp lại nhìn anh, cố ý nói; “Tổng giám đốc Trang!! Anh hiện tại... Hẳn là hi vọng mắt của em mù đi?”
“Nói bậy!” Trang Hạo Nhiên vội vàng mở cửa xe, nhảy vào chỗ ngồi phía sau xe, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói: “Nhiều lần vất vả mới có thể làm cho ánh mắt của em nhìn thấy ánh mặt trời! Không được nói linh tinh! Sau này không được lấy thân thể của mình ra nói đùa!”
Đường Khả Hinh thoáng cái xoay người, cố ý ôm vai không nhìn anh, đầu tiên là cắn môi dưới mới từng chữ từng chữ ủy khuất nói: “Em đã làm được đầy đủ rôi! Gương mặt kia của anh nếu không phải chiêu hoa thì là chọc cỏ! Anh và chị Giai Giai gặp nhau em biết đó là điều tất nhiên! Đây xuất phát từ lễ phép, càng xuất phát từ tình nghĩa! Thế nhưng anh... Anh... Không có việc gì xách túi du lịch gia đình đến gặp em làm gì? Đây không phải là có ý định chọc giận em sao?”
Trang Hạo Nhiên cảm giác chuyện này rất lớn, anh tức khắc ngẩng đầu liếc mắt nhìn những công nhân đang ở phía trước kia, từng cái bát đặt thành một hàng dài giữa bãi đất trống. Anh liền lập tức nhảy dến ghế lái khởi động xe vội vàng đem xe chạy đến vườn hoa phía sau Chu gia, dừng lại giữa rừng trúc rậm rạp yên tĩnh mà vắng vẻ mới dừng lại, hơi xoay người trầm mặc nhìn về phía Đường Khả Hinh vẫn như cũ đang ôm vai, mái tóc đen nhánh bị được dây nho quấn lên thành một búi tóc xinh đẹp, có mấy sợi tóc mất trật tự hơi rũ xuống cổ cô, dáng vẻ cô nghiêng mặt vừa đỏ hồng vừa ôn nhu dịu dàng mà động lòng người.... Con ngươi anh chợt lóe, tình cảm không khỏi dâng lên, lúc này mới đi xuống xe trở lại ngồi bên cạnh anh, lúc này mới vươn hai tay từ phía sau nhẹ ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô, cố ý thở dài một hơi, mới nói: “Ôi... Xem ra bình giấm này uống vĩnh viễn không hết”
Đường Khả Hinh cảm giác nóng lên do bị người dàn ông này ôm ấp, nghe lời này trái tim lại đập lien hồi, tức khắc hờn dỗi nói; “Nói bậy, ai ghen tị?”
“Cũng đã chua đến đáy lòng anh rồi! Còn không chịu thừa nhận!” Trang Hạo Nhiên không kìm lòng cười, lại hơi ngửa đầu, hôn nhẹ lên mái tóc của cô, hai tay vuốt nhẹ bả vai gầy của cô, vô ý chiếc áo khoác len của cô chợt trượt xuống để lộ đôi vai khiêu gợi đẹp mê hồn, môi của anh lướt qua da thịt ngọt gào kia, mới sâu xa nói: “Thế nào? Nhớ anh hả”
Mặt, lập tức đỏ!!
“Ai... Ai nhớ anh? Anh không cần phải đổi đề tài!” Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch nhưng vẫn là giả vờ nói.
Trang Hạo Nhiên mỉm cười, lúc này mới vươn tay kéo dây nho quấn trên tóc cô xuống làm cho mái tóc đen dài của cô giống như một thác nước đổ xuống, ngón tay anh luồn vào mái tóc cô vuốt nhẹ, mới từng chữ từng chữ khàn khàn nói: “Nếu như không phải nhớ anh, như thế nào một chiếc túi đơn giản mà không có hành lý, cần vận dụng trí tuệ độc nhất vô nhị của bà xã anh sao? Trong tác phẩm của Longfellow ông đã đề cập tới..”
Khuôn mặt Đường Khả Hinh lại xấu hổ đỏ ửng lên...
Trang Hạo Nhiên nói xong, trong nháy mắt vươn tay nắm lấy tay Đường Khả Hinh quay người cô lại, lúc này mới dâng lên mấy phần tư thái của một tổng giám đốc, cúi đầu nhìn về phía cô, con ngươi mị lực chợt lóe, lại không nhin được cưng chiều cười rộ lên nói; “Bướng bỉnh!”
“Xem ra trí tuệ của em, so ra vẫn còn kém tổng giám đốc Trang vạn phần! Anh trở lại tìm chị Giai Giai đi!” Đường Khả Hinh dường như bị nói trúng tâm sự, có chút xấu hổ, tay cầm cửa xe lập tức muốn đi xuống, nghĩ muốn trở về Chu gia.
“Có cá sấu!!” Thanh âm truyền đến!!
“A?” Đường Khả Hinh sợ đến vẻ mặt biến sắc, quay trái quay phải nhìn xung quanh rừng trúc, hoảng hốt la lên; “Ở nơi nào?”
Trang Hạo Nhiên trong nháy mắt bá đạo ôm lấy Đường Khả Hinh, ôm chặt cô thân thể mềm mại nhìn về phía cô, vẻ mặt vô lại mà gợi cảm động lòng người tươi cười, nói: “Không thấy cá sấu!! Chỉ thấy có con sói xám lớn đến muốn ăn vật nhỏ!”
“Anh... Anh vô lại!” Đường Khả Hinh lại xấu hổ mặt đỏ bừng, trái tim đập thình thịch nhìn người này!!
Trang Hạo Nhiên không nói nữa mà nhanh chóng ôm lấy cơ thể hơi giãy giụa Đường Khả Hinh trở lại chỗ ngồi phía sau xe, ở nơi này là rừng trúc trống trải vắng vẻ, anh lập tức nhấn chiếc điều khiển từ xa đóng mui xe lại, mui xe thu lại trong nháy mắt. Anh lập tức đem cô gái trong ngực đè xuống ghế lái phía sau, bá đạo cúi xuống hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, tay đã không kịp đợi lập tức kéo chiếc áo khoác len mỏng màu đen xuống để một bên, hai tay phủ xuống nơi đầy đặn của cô, hưởng thụ sự kích thích cùng thỏa mãn dục vọng của người đàn ông.
“Ưm...” Đường Khả Hinh đón lấy nụ hôn nồng nhiệt của anh, hai tai xấu hổ đỏ bừng.
Trang Hạo Nhiên hoàn toàn nếm vị ngọt ngào từ đôi môi cô, đôi tay nhanh chóng kéo vai áo cô xuống để lộ ra làn da trắng nõn cùng chiếc áo con màu tím, ngón tay của anh tức khắc luồn vào, xoa nhẹ điểm phấn hồng kia.
“A...” Hai tai Đường Khả Hinh đỏ bừng, không kìm lòng được ngửa mặt lên, động tình kêu lên.
Trang Hạo Nhiên nghe tiếng kêu tiêu hồn này của cô, cả người đã không thể chờ đợi đượ, cúi đầu thở hổn hển nhìn khuôn mặt cô say mê, bèn vươn tay vén làn váy dài của cô lên mơn trớn đôi chân dài, ngón tay anh trong nháy mắt chuẩn xác trượt vào nơi ẩm ướt giữa hai chân cô, không ngừng xoa nắn, lực đạo cơ hồ làm cho thân xe lay động. Đường Khả Hinh lại nhắm mắt lại, há mồm kêu lên...
“Anh thích nghe em gọi...” Trang Hạo Nhiên nhanh chóng cúi xuống, hôn lên đôi môi đang hé mở của cô, cùng trêu đùa dây dưa cùng đầu lưỡi cô, giống như đầu lưỡi cô chính là nơi ẩm ướt giữa hai chân cô, cảm xúc của anh dâng trào, không kìm được liền nhớ tới đêm qua lúc hôn đến giữa hai chân cô, chất lỏng ngọt ngào kia lại làm anh cuồng nhiệt hôn lên đôi môi cô, bàn tay dần tiến đến giữa hai chân cô không ngừng xoa nắn, ngón tay hưởng thụ sự ấm áp cùng mềm mại làm anh thở dốc không ngừng.
“A, a, a...” Đường Khả Hinh ngửa mặt đỏ bừng từng đợt kêu lên
Trang Hạo Nhiên dường như đã có điểm không nhịn được, một bên hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, lúc ngón tay anh tiến sâu vào nơi ẩm ướt của cô, lồng ngực kích động phập phồng, thực sự không nhịn được cúi xuống hôn lên chóp mũi cô, nuốt khan nơi cổ họng, thanh âm khàn khàn nói: “Bà xã... Chúng ta trở về suối nước nóng đi, anh không chịu nổi nữa rồi...”
Trái tim Đường Khả Hinh đập thình thịch, gương mặt đỏ bừng nhìn về phía anh.