Đường Khả Hinh tựa vào trên tường kho rượu, cười nói: "Tại sao tôi lại không có tiền? Tôi ở chung một chỗ với anh, ăn, tiêu xài, chưa bao giờ dùng tiền. Hôm nay Nhã Tuệ còn nói với tôi, kể từ sau khi tôi đi theo anh, trong tủ treo quần áo thay đổi lớn nhất chính là có nhiều rất nhiều quần áo, rất nhiều, rất nhiều quần áo. Toàn bộ là anh chọn cho tôi. Thật coi tôi là bảo bối đấy."
Trang Hạo Nhiên nở nụ cười, lại nói: "Xin lỗi, buổi tối hôm nay tôi có hẹn."
Đường Khả Hinh lập tức tức giận hỏi: "Hẹn người nào?"
Trang Hạo Nhiên dừng lại một lát, mới cười nói: "Như Mạt."
"Dời buổi hẹn này đi, đi ăn cơm với tôi." Cho tới bây giờ Đường Khả Hinh cũng không có không hiểu chuyện như vậy.
Trang Hạo Nhiên hơi sửng sốt.
"Được không?" Đường Khả Hinh có chút làm nũng hỏi.
Trang Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, liền bật cười, nói: "Được rồi."
"Cám ơn anh, cũng biết anh hiểu tôi nhất." Đường Khả Hinh bật cười, nói.
"Vậy xin hỏi, Đường tiểu thư, cô muốn mời tôi đi đâu ăn cơm?" Trang Hạo Nhiên cầm điện thoại di động, cười hỏi.
"Tối hôm nay bảy giờ, tôi chờ anh ở tại quảng trường Tây Lệ cách con phố sầm uất không xa, gặp mặt, rồi quyết định." Đường Khả Hinh cười nói.
"Ừ, được rồi." Trang Hạo Nhiên đáp lời.
"Vậy tôi cúp máy đây." Đường Khả Hinh cười muốn cúp điện thoại. . . . . .
"Khả Hinh. . . . . ." Trang Hạo Nhiên đột nhiên cầm điện thoại di động, hỏi: "Cô không sao chứ?"
Đường Khả Hinh cười nói: "Tôi không sao."
"Thật không có chuyện?" Trang Hạo Nhiên vẫn có chút không yên lòng, hỏi.
"Thật không có chuyện." Đường Khả Hinh không có cách nào với người này, cười nói: "Hiện tại đã 5 giờ rồi, tôi sắp tan việc. Đi đến đó trước."
"Tốt." Trang Hạo Nhiên cảm giác giọng nói của cô nhẹ nhõm, cũng cười đáp.
"Vậy tôi cúp máy đây." Đường Khả Hinh nhẹ nhàng cúp điện thoại, vừa muốn cất điện thoại di động vào trong túi, lại nhìn thấy một tin nhắn, cô mở ra, là tin nhắn của Tưởng Thiên Lỗi: 7 giờ tối nay, nhất định phải tới, không gặp không về.
Cô nhìn chằm chằm tin nhắn này, lại im lặng cất điện thoại di động, nhét vào trong túi, thật bình tĩnh bước thẳng ra ngoài, nhìn Mạn Hồng đang bận rộn, mỉm cười nói: "Quản lý, hôm nay tôi có chút việc, muốn nghỉ."
"Tốt." Trần Mạn Hồng đang bận kiểm tra hóa đơn, cũng không ngẩng đầu lên, đáp lời.
Đường Khả Hinh mỉm cười đi ra khỏi phòng ăn, trở lại tòa nhà nhân viên, thay quần áo bình thường của mình, trong ánh mặt trời chưa ngã về tây, sắc mặt bình tĩnh đi ra khách sạn, đi tới trạm xe bus, không có ngồi lên xe buýt về nhà mà ngồi lên xe buýt công cộng đi đường số 17.
Xe buýt công cộng đi đường 17 là xe hai tầng màu đỏ, Đường Khả Hinh một mình ngồi gần bên cửa sổ tầng hai, nhìn biển rộng nơi xa, biển trời giao nhau, một màu xanh thẳm, cô nở nụ cười.
Xe buýt công cộng chạy quanh thị trấn ven biển, sau khi chạy nhanh một vòng, cuối cùng chạy về phía Con phố cổ xưa.
Đường Khả Hinh xuống xe ở tại một Trạm bên cạnh con phố nhỏ khác, đi một con đường nhỏ thật dài, rốt cuộc nhìn thấy lối vào ngõ hẻm ngay tại bên cạnh, lúc này, trời chiều đã lặn về phía tây, màu vàng kim quét qua ngõ hẻm thật dài, bùn đất chưa khô cũng xẹt qua một đoàn màu vàng kim, cô thật bình tĩnh, thậm chí trên mặt hiện lên nụ cười đi về phía cuối ngõ hẻm, rốt cuộc nhìn thấy trước ngôi nhà nho nhỏ, có một phụ nữ trung niên đang khom lưng đứng ở bên cạnh cửa, đang muốn bưng đậu đủa đã cắt xong, đi vào. . . . . .
"Mẹ. . . . . ." Hôm nay Đường Khả Hinh không do dự, mà nhẹ nhàng rất ngọt nhìn bà, cười gọi.
Lý Tú Lan xoay người, ngạc nhiên nhìn Đường Khả Hinh, gọi: "Con gái?"
Đường Khả Hinh nhìn Lý Tú Lan, đột nhiên mỉm cười, có một số việc, sau khi đã rộng lượng tha thứ, cô giống như nhận được rất nhiều.
"Tại sao con tới đây?" Lý Tú Lan có chút vui vẻ đi tới trước mặt của con gái, vui sướng hỏi.
Đường Khả Hinh nhìn mẹ, vài ngày không gặp, gần đây sắc mặt bà tốt hơn một chút, liền cười nói: "Nhớ mẹ thì tới thôi ?"
Lý Tú Lan nhìn con gái thật sâu, đột nhiên mỉm cười, nói: "Vậy mau vào đi! Hôm nay ông ấy không có ở nhà, đi ra ngoài gánh đồ rồi. Một mình mẹ ăn cơm."
"Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh mỉm cười đáp lời bà, liền đi theo mẹ vào trong sân nhỏ.
Hàng xóm nhìn thấy Lý Tú Lan dắt một cô gái ăn mặc rất thời trang đi tới, liền tò mò cười hỏi: "Tú Lan, đây là ai vậy?"
"Con gái của tôi!" Lý Tú Lan có chút vui vẻ dắt con gái đi vào trong sân nhà mình, nói.
"Ồ! Con gái rất xinh đẹp." Hàng xóm cũng rất hâm mộ cười nói.
Đường Khả Hinh cười, đi theo mẹ đi vào sân nhỏ, đầu tiên nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhìn mẹ muốn rửa đậu đủa, cô vội vàng đi tới nhận lấy rổ của mẹ, cầm cái ca múc nước bỏ vào trong chậu, mới hỏi: "Gần đây khỏe không?"
"Tốt. . . . . ." Lý Tú Lan thấy con gái, thật vui vẻ, lập tức muốn cắt một chút thịt mới ướp gia vị gần đây xào vài món thức ăn.
"Mẹ, hôm nay con không ăn cơm đâu, con đến chỉ muốn nói cho mẹ biết một chuyện." Đường Khả Hinh mỉm cười rửa sạch đậu đủa, đặt ở trong rổ, nhẹ nhàng nói.
"Chuyện gì?" Lý Tú Lan đứng ở cửa phòng bếp, nhìn con gái, hỏi.
Đường Khả Hinh không lên tiếng, đầu tiên là đem đậu đủa đặt ở trong đĩa nhỏ, mới cúi người xuống, ngồi trên băng ghế, tỉ mỉ nhặt một chút đậu đủa, mới nói: "Tối hôm nay . . . . . con muốn mang người tới cho mẹ biết. . . . . ."
". . . . . . . . . . . ." Lý Tú Lan cầm tạp dề, xoa xoa tay, mới ngồi xổm xuống, nhìn Đường Khả Hinh, kinh ngạc hỏi: "Ai vậy?"
Đường Khả Hinh có chút xấu hổ, nở nụ cười, cầm đậu đủa trong lòng bàn tay, tiếp tục nhặt.
Lý Tú Lan vui mừng cùng cảm động nhìn con gái, nói: "Con gái của mẹ yêu à?"
". . . . . . . . . . . ." Đường Khả Hinh cười thật ngọt ngào.
"Cậu ấy làm gì? Công việc như thế nào? Người tốt không? Đối với con có tốt không?" Lý Tú Lan có chút kích động hỏi.
Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên, nhìn mẹ, dịu dàng cười nói: "Anh ấy. . . . . . và con đi làm chung, về phần anh ấy làm gì, đến lúc đó mẹ hỏi anh ấy đi, con nghĩ mẹ sẽ hài lòng, anh ấy đối với con rất tốt, rất suy nghĩ cho con, rất quan tâm con . . . . . Hơn nữa, con cũng tin tưởng, tương lai anh ấy cũng sẽ rất hiếu thuận với mẹ. . . . . ."
Lý Tú Lan nhìn trên mặt con gái lộ ra ngọt ngào, mình cũng không nhịn được bật cười, nói: "Tốt! Vậy khi nào cậu ấy tới? . . . . . . Tới nơi này à? Thế nhưng nhà. . . . . . Thật sự quá. . . . . ."
"Mẹ. . . . . ." Đường Khả Hinh nhìn mẹ, nắm nhẹ tay của bà, dịu dàng nói: "Mẹ yên tâm, anh ấy sẽ không ngại. Anh ấy rất tốt rất tốt, tin tưởng con."
Lý Tú Lan nhìn con gái thật sâu.
"Tin tưởng con . . . . ." Đường Khả Hinh lại nói rất chắc chắn.
Lý Tú Lan nghe vậy, rất ấm áp, liền kích động gật đầu một cái, nói: "Tốt. . . . . . mẹ ở nơi này chờ con dẫn cậu ấy tới đây, mẹ muốn nói cho cậy ấy biết, con gái của mẹ là cô gái tốt nhất trên thế giới, cô gái khôn khéo nhất."
Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng, nhìn mẹ, cũng khẽ kích động gật đầu.
Thời gian cũng không còn sớm.
Cách thời gian Đường Khả Hinh ước hẹn không còn sớm, liền đứng dậy cười nói với mẹ: "Con hẹn gặp mặt anh ấy, rồi dẫn anh ấy tới đây. Không cần làm gì ăn đặc biệt, biết không?"
"Tốt. . . . . ." Lý Tú Lan đưa con gái ra sân, kích động nói: "Nhất định phải tới! ! Tối hôm nay, mẹ chờ ở chỗ này."
"Vâng. . . . . ." Đường Khả Hinh gật đầu, liền cười đi khỏi.
Các bạn hàng xóm nhìn theo.
Lý Tú Lan thật kích động nhìn họ, cười nói: "Tối hôm nay con gái của tôi muốn dẫn bạn trai tới đây cho tôi xem! !"
Bà vừa nói, vừa kích động cười vui vẻ, trong mắt có lệ.
Thời gian sắp đến bảy giờ.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở trước bàn làm việc, nhắc cổ tay, nhìn thời gian 6 giờ 17 phút, mới vừa xử lý công việc xong, lập tức nắm tây trang đứng dậy, bước nhanh đi ra ngoài.
Đông Anh mới vừa có chuyện đi tới, lại thấy Tưởng Thiên Lỗi vội vã đi khỏi, ngạc nhiên hỏi: "Tổng Giám đốc, anh muốn đi đâu?"
"Có chuyện!" Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng đi về phía trước, trong lòng suy nghĩ tới bóng dáng nở nụ cười ngọt ngào sẽ xuất hiện hay không? Trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng vẫn kiên định ý nghĩ của mình, đi vào thang máy.
6 giờ 30 phút.
Trang Hạo Nhiên mới xử lý công việc xong, tiếng gõ cửa vang lên, anh đáp lời: "Vào đi. . . ."
Tiêu Đồng mỉm cười đi tới, nhìn Trang Hạo Nhiên, nói: "Đã đến thời gian cùng Như Mạt tiểu thư chơi xích đu."
"Hủy bỏ thôi." Trang Hạo Nhiên nhanh chóng thu dọn tài liệu, kéo tây trang, khoác lên người, nói.
"À?" Tiêu Đồng nhìn anh.
Trang Hạo Nhiên đi về phía Tiêu Đồng, cười nói: "Hôm nay, tôi có hẹn! Có người mời ăn cơm! !"
". . . . . . . . . . ." Tiêu Đồng không nói nhìn anh, dừng lại một lát, mới cười nói: "Chuyện này cũng ly kỳ, bởi vì mặc kệ cùng ai đi ra ngoài ăn cơm, cũng là anh tính tiền."
"Cho nên. . . . . . Tôi muốn đi ăn bữa tối miễn phí!" Trang Hạo Nhiên bật cười, vỗ vỗ bả vai của cô, đi ra ngoài.
Tiêu Đồng xoay người, nhìn Trang Hạo Nhiên, cười nói: "Cẩn thận ! Thiên hạ cũng không có bữa ăn tối nào miễn phí!"
"Đi!"
Âm thanh từ đầu kia truyền đến.
Hoàng hôn, đã sắp qua rồi.
Có thể tưởng tượng, có đôi lúc hoàng hôn xinh đẹp giống như chiếc váy cưới, nhẹ nhàng phủ xuống, cảm xúc lãng mạn.
Tưởng Thiên Lỗi một mình lái xe, đi tới rạp chiếu phim trước quảng trường thế kỷ, thấy màn hình cao lớn trước mặt, đang chiếu: chú, tôi yêu chú. . . . . . Anh nhíu mày, suy nghĩ đây là phim gì? Trong đầu, lại xông vào khuôn mặt tươi cười trẻ trung quyến rũ của Đường Khả Hinh, anh khẽ mỉm cười, tìm một nơi dừng xe, liền đi ra xe, lập tức đón một cơn gió nhẹ nhàng khoan khoái, hôm nay ánh mặt trời vẫn giữ lại ấm áp, nhẹ đưa tới. . . . . .
Anh thở dốc một hơi, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào, đi bộ đến con phố sầm uất nho nhỏ trước quảng trường, đi tới trước tiệm bán hoa nho nhỏ, ánh mắt nhìn các loại hoa tươi. . . . . .
"Muốn mua hoa gì?" Có một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, đi ra, cười hỏi.
Tưởng Thiên Lỗi khẽ mỉm cười, nhìn hoa hồng, Bách Hợp, Mãn Thiên Tinh, Lavender, cẩm chướng. . . . . . ánh mắt anh hơi xoay tròn, nói một câu: "Hoa hồng đi. . . . . . gói bó lớn một chút."
"Tốt. . . . . ." Cô gái chọn một bó hoa hồng, tổng cộng 23 đóa, đi vào trong tiệm, nhanh chóng dùng giấy màu, bó lại, ên ngoài tặng một đóa Bách Hợp, cắm ở giữa, bày tỏ tình ý.
Tưởng Thiên Lỗi nhìn hài lòng, cười nhận lấy, nhìn từng đóa hoa hồng đỏ tươi kiều diễm, tỏa hương thơm, trong lòng của anh nhẹ nhàng dâng lên cảm giác, tối nay sẽ là một buổi tối đặc biệt, anh không nói gì, móc ví ra, trả tiền, cầm bó hoa hồng kia, 6 giờ 50 phút, đi tới trước rạp chiếu phim, đứng ở dưới cầu thang, nghiêng nhìn đường phố náo nhiệt, chờ đợi bóng dáng quen thuộc.
6 giờ 55 phút.
Trang Hạo Nhiên lái xe thể thao màu đen chạy băng băng, chuẩn xác dừng ở trước quảng trường Tây Lệ, mở mui xe, nghiêng nhìn khắp nơi. . . . . .
Xung quanh đều là người tới tới lui lui.
Hiện tại không khí hơi nóng.
Trang Hạo Nhiên tựa vào bên cạnh cửa xe, cởi tây trang màu đen của mình ném vào ghế lái, ôm vai, tựa trên thân xe, nhìn đồng hồ. . . . . .
7h đúng.
bóng dáng nhỏ nhắn của Đường Khả Hinh chậm rãi xuất hiện tại trong đám người, nhìn Trang Hạo Nhiên, cười khẽ, gọi nhỏ: "Tổng Giám đốc. . . . . ."
Trang Hạo Nhiên sững sờ, xoay người, nhìn tới trước, quả nhiên là Đường Khả Hinh, tối nay mặc váy ngắn ren hoa nhỏ màu trắng, áo khoác ghi lê màu trắng kiểu Hàn, buộc tóc đuôi ngựa nho nhỏ, nhìn mình nở nụ cười ngọt ngào, giống như một cô gái ngoại quốc xinh đẹp, quyến rũ động lòng người, anh nhìn cô, sửng sốt. . . . . .