Đại sảnh khoảng một trăm mét vuông, hết sức xa hoa, khắp nơi bài trí đồ đạc xa xỉ và bức tranh Mẫu Đơn Hoa vô giá treo trên tường, ghế sa lon đặt ở giữa phòng khách, đèn thủy tinh lấp lánh, rất nhiều người giúp việc đang khe khẽ bưng các loại trà quả, bày ra trước bàn trà.
Tưởng Trang hai nhà, đang lấy thái độ vô cùng tôn quý, ngồi ở trên ghế sa lon, tất cả đều chăm chú nhìn Đường Khả Hinh.
Vẻ mặt Đường Khả Hinh khẩn trương đứng ở trước mặt mọi người, lập tức cảm giác thân phận mình hèn mọn, đứng ở trong gia đình hiển hách, hết sức không quen.
Nhưng cô không biết giờ phút này mình xinh đẹp, bản thân cô có một loại khí chất rung động lòng người, hấp dẫn giống như ngôn ngữ lúc cô hầu rượu, bất cứ lúc nào cũng có thể lộ ra rất rõ ràng, hoặc tinh nghịch, hoặc dịu dàng, hoặc thuần khiết, luôn có thể không tiếng động thắng có tiếng động, toả sáng giống như ánh sáng kim cương, mê người.
Có lẽ, cô gái có lý tưởng, bản thân hấp dẫn nhất.
Trang Hạo Nhiên và Tưởng Thiên Lỗi, hai người cùng chăm chú nhìn cô gái xinh đẹp, mặc váy lụa mỏng cung đình, kết hợp váy dài mày xanh, so với quần áo rực rỡ lúc trước, đặc biệt càng lộ ra khí chất cao quý làm cho lòng người ta không khỏi say mê.
Ân Nguyệt Dung đứng ở bên cạnh Đường Khả Hinh, mỉm cười nói: “Khả Hinh của tôi có xinh đẹp không?”
Người hai nhà khẽ mỉm cười.
Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, không dám lên tiếng.
“Khả Hinh. . . . . .” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nhìn Đường Khả Hinh, lấy thân phận trưởng bối, nói: “Mau chào hỏi các chú các dì đi.”
Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi càng có chút khẩn trương, nhìn Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nghe Trang Tĩnh Vũ nói vậy, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, nhìn về phía Tưởng Vĩ Quốc và Diệp Mạn Nghi, hết sức lễ phép, khom lưng đỏ mặt chào hỏi, nói: “Chủ tịch Tưởng, Tưởng phu nhân. . . . . . Nhị tiểu thư. . . . . .”
Tưởng Vĩ Quốc chỉ nhàn nhạt ho khan mấy tiếng, quay mặt đi.
Diệp Mạn Nghi cũng hơi mỉm cười, nhìn Đường Khả Hinh nói: “Cô chính là chuyên gia hầu rượu. . . . . . Ở trong trận đấu, lấy tư thái ngựa ô xuất hiện, đoạt được vị trí vô địch giai đoạn một của cuộc thi. . . . . . Đường Khả Hinh?”
Hai mắt Đường Khả Hinh lóe lên, lập tức có chút khẩn trương gật đầu, nói: “Vâng, phu nhân. . . . . .”
Mặt của Diệp Mạn Nghi hơi thu lại, im lặng nhìn cô, nhớ tới cô từng có từng có tin đồn với con trai của mình.
Đường Khả Hinh đứng ở một bên, giống như cảm nhận được ánh mắt dò xét của Diệp Mạn Nghi, muốn bóc trần mình ra, đã từng phát sinh chuyện với Tưởng Thiên Lỗi, vẫn còn trong lòng nên càng khẩn trương. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi có chút đau lòng nhìn bộ dáng cô như vậy, liền lạnh nhạt nói: “Ngồi đi, Khả Hinh. . . . . .”
Mặt của Đường Khả Hinh lập tức đỏ lên, cảm giác đứng ở trong không gian này giống bị kim châm.
Trang Hạo Nhiên dịu dàng nhìn cô.
“Khả Hinh. . . . . . !” Trang Tĩnh Vũ khẽ ngoắc Đường Khả Hinh, hết sức hiền hòa, vui vẻ cười nói: “Tới đây ngồi với chú.”
“À. . . . . .” Đường Khả Hinh lập tức có chút hoảng sợ, lúng túng đứng ở một bên, không biết nên làm sao.
“Qua đây ngồi, bảo bối!” Ân Nguyệt Dung lập tức dắt Đường Khả Hinh đi về phía bên cạnh chồng của mình. . . . . .
Trang Tĩnh Vũ ngồi dịch sang một bên, chừa ra một chỗ cho Đường Khả Hinh, nói: “Tới đây, Khả Hinh. . . . . . Ngồi ở đây.”
Đường Khả Hinh không có cách nào, chỉ đành phải nhắm mắt muốn đi qua. . . . . .
“Cha!” Trang Ngải Lâm nhìn cha, bật cười nói: “Cha đừng hù dọa Khả Hinh chứ, một cô gái như cô ấy ngồi ở bên cạnh người lớn như cha, cô ấy có muốn nói cũng không được. Huống chi còn có chú Tưởng, chú ấy còn đáng sợ hơn, hay là để cho cô ấy cùng ngồi chung với người trẻ tuổi đi, coi như cha rất yêu thích, một chút nữa kéo cô ấy đến nhà trò chuyện là được.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nở nụ cười.
Đường Khả Hinh càng ngượng ngùng đỏ mặt.
“Được, được, được, vẫn là con gái của cha suy nghĩ chu đáo.” Trang Tĩnh Vũ chỉ đành phải bật cười nói với Khả Hinh: “Khả Hinh, con đừng trách chú không đủ chu đáo, lần này chú đặc biệt trở về nước cũng là vì gặp con một chút. . . . . .”
Đường Khả Hinh nghe lời này, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn ông chú hiền lành này.
“Đến ngồi bên cạnh Hạo Nhiên đi, con là thư kí của nó, chắc chắn tự nhiên hơn.” Trang Tĩnh Vũ mỉm cười nói.
Trang Hạo Nhiên vừa đúng ngồi ở trên ghế sa lon hai người, ngẩng đầu lên, vẻ mặt dịu dàng nhìn cô.
Tưởng Thiên Lỗi im lặng ngồi ở một bên, hai mắt thoáng qua một chút không vui.
“Vâng . . . . .” Đường Khả Hinh ngẩng đầu lên nhìn Trang Hạo Nhiên một cái, chỉ đành phải bất đắc dĩ đi về phía chỗ của anh, cả người lúng túng ở bên cạnh anh, nhẹ nhàng ngồi ở trên ghế sa lon mềm mại.
Trang Hạo Nhiên im lặng không lên tiếng, chỉ hơi dựa vào bên ghế sa lon, dịch sang một chút, ho khan một tiếng.
Đường Khả Hinh quay mặt sang, hai mắt có chút không khách khí trừng anh.
Khuỷu tay Trang Hạo Nhiên mới vừa tựa vào trên ghế sa lon, ngón tay sờ nhẹ cằm, lại nghiêng mặt thấy ánh mắt không khách khí của Đường Khả Hinh, anh sững sờ, dùng ánh mắt hỏi cô: Chuyện gì vậy ? Âm thanh hết sức đè nén.
Đường Khả Hinh vẫn không khách khí nhìn anh chằm chằm.
Trang Hạo Nhiên cau mày nhìn ánh mắt cô, càng ngạc nhiên, thừa dịp trưởng bối đang nói chuyện, anh không nhịn được ngồi sát qua, nghiêng sang bả vai của cô, hỏi khẽ: “Chuyện gì vậy ?”
“Anh làm chuyện gì, tự anh biết!” Đường Khả Hinh lạnh lùng nói xong, mới mỉm cười ngẩng đầu lên, thấy Tử Lâm đích thân đến dâng trà cho mình, cô lập tức nghiêng người khom lưng nói cám ơn, mới nhận lấy chén Hoa Trà rất thơm nồng.
Trái tim của Trang Hạo Nhiên đập thình thịch, mặt nhanh chóng cứng ngắc, cả người chột dạ, thần kinh muốn chập mạch, có chút khẩn trương giải thích: “Anh . . . . . Anh. . . . . Lúc anh mới vừa đi qua, anh không biết em ở trong hồ tắm, đó là mẹ anh lừa anh đi vào. . . . . .”
Phụt!
Đường Khả Hinh uống xong chén trà, sặc ở trong cổ, cố nén ho khan, quay đầu khiếp sợ, trừng mắt nhìn hướng Trang Hạo Nhiên, líu lưỡi, hàm răng đánh lách cách, hận hận nói khẽ: “Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh mới vừa nhìn lén em tắm?”
Trang Hạo Nhiên chớp mắt một cái, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Khả Hinh, sau ót của anh lập tức tê dại, có chút hoảng sợ nói: “Em. . . . . . Em. . . . . . Em không phải nói chuyện này à?”
Đường Khả Hinh thật bình tĩnh đặt ly trà xuống, tay phải không nhịn được rút về, khẽ luồn vào bên hông Trang Hạo Nhiên, nắm thịt anh, nhéo mạnh một cái! ! !
Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thay đổi, đau đến gương mặt cũng thay đổi, cúi đầu không dám lên tiếng.
“Anh dám nhìn lén em tắm! ? Anh thấy được cái gì?” Đường Khả Hinh liền giả bộ nói chuyện phiếm với anh, lặng lẽ dùng sức mạnh hơn ở hông của anh, chính là muốn bóp chết anh! !
“Không thấy cái gì. . . . . .” Trang Hạo Nhiên đau đến không chịu nổi, trên trán đổ mồ hôi, nhưng vẫn cứ nói thật.
“Không thấy cái gì, sao anh lại sợ như vậy! ! ?” Đường Khả Hinh lại muốn dùng sức.
Trang Hạo Nhiên thật sự đau đến không chịu nổi, lặng lẽ đưa tay nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé, thở nhẹ một hơi mới nói khẽ: “Thật không có thấy gì, lừa em là chó nhỏ!”
Đường Khả Hinh lập tức quay đầu nhìn anh chằm chằm.
Vẻ mặt Trang Hạo Nhiên lúng túng nở nụ cười, nhìn cô cầu xin tha thứ nói: “Thật. . . . . . Không nhìn thấy cái gì. . . . . . Huống chi, cũng không phải không có nhìn qua. . . . . .”
Mặt của anh lại biến đổi.
Đường Khả Hinh không nói hai lời, lập tức cởi bỏ tay của anh, lại muốn nhéo anh.
“Đừng, đừng, đừng, đừng, đừng. . . . . . đau. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cúi đầu kêu nhỏ.
Tưởng Thiên Lỗi ngồi ở một bên, nhìn hai người ngồi chung một chỗ lén lén lút lút như vậy, khẽ nhíu mày, lại nghi ngờ nghiêng mặt nhìn. . . . . .
“Anh xem anh nói chuyện ghê tởm như vậy! Còn làm chuyện ghê tởm như vậy. . . . . .” Đường Khả Hinh liếc Trang Tĩnh Vũ và Tưởng Vĩ Quốc, mấy trưởng bối đang nói chuyện phiếm, cô lại muốn đưa tay nhéo anh. . . . . .
“Anh làm chuyện gì chán ghét?” Trang Hạo Nhiên lại dùng sức nắm bàn tay cô, trên người cô tán phát ra hương thơm làm người ta không nhịn được đến gần.
“Anh gửi hình em và anh chụp ở Cambridge cho dì! ! Làm cho hôm nay em trở thành bộ dạng này, dì muốn mua cho em 20 chiếc xe thể thao, làm em sợ muốn chết!” Nhắc tới chuyện này, hai mắt Đường Khả Hinh liền bốc lửa, hận không được vặn gảy ngón tay của anh ! !
“Oan uổng!” Trang Hạo Nhiên hơi lại gần Đường Khả Hinh, ở bên tai của cô nhăn mặt nói khẽ: “Đó không phải anh gửi cho mẹ anh, anh rất hiểu bà ấy, làm sao có thể gửi chứ ?”
“Vậy là ai gửi?” Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc hỏi anh.
Trang Hạo Nhiên có chút xin lỗi nhìn Đường Khả Hinh, cười khổ lắc nhẹ cánh tay cô ở sau ghế sa lon, lại gần khuôn mặt của cô, mới khe khẽ nói: “Giai Giai. . . . . .” .
Đường Khả Hinh chớp mắt, mất hồn nhìn Trang Hạo Nhiên, kêu nhỏ: “Chị Giai Giai?”
Trang Hạo Nhiên chỉ đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Đường Khả Hinh vừa nghe vừa nóng vừa giận nói: “Xem xem bạn gái trước của anh cũng đã chia tay, bây giờ còn muốn trông nom chuyện tình cảm của anh, rốt cuộc vĩ đại đến cỡ nào? Tất cả đều là tại anh !”
Cô không nói hai lời, lại muốn vươn tay, nhéo bên hông anh. . . . . .
“Đừng. . . . . . Thật sự rất đau. . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức nắm nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô, có chút gấp gáp nói.
Đường Khả Hinh vẫn muốn nhéo . . . . .
“Anh xem đôi oan gia này một chút?” Ân Nguyệt Dung ngồi ở đối diện, đã sớm quan sát con trai và Đường Khả Hinh, nhìn bọn họ lén lút tay cầm tay, bà lập tức híp mắt bật cười nói: “Rất giống như dây nho từ kiếp trước, kiếp này quấn lấy nhau?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn sang Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh.
Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh nghe được Ân Nguyệt Dung nói như vậy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn thấy mọi người đang ngạc nhiên nhìn mình, bọn họ lập tức buông tay ra, cũng ho khan ho khan, xin lỗi ngượng ngùng quay đầu đi, lúng túng không nói chuyện nữa. . . . . .
Tưởng Thiên Lỗi híp mắt, nhìn tất cả mọi chuyện !