Quản lý phòng ăn Kỳ Gia Minh mừng rỡ vui vẻ, đi khắp nơi tươi cười săn sóc các bạn nhỏ, hỏi các bé còn thích ăn gì nữa.
"Rùa biển! Rùa biển kìa! !" Có một cô bé nhỏ, ngồi dựa vào bức tường thủy tinh của thủy cung, vui vẻ chỉ một con rùa biển to đang bơi đến, cười kêu to.
Đường Khả Hinh đứng giữa phòng ăn, vừa cười khổ vừa nhìn về phía quản lý, đang đi khắp nơi tươi cười hỏi các bạn nhỏ ăn gì, cô khẽ cắn môi dưới, không có dũng khí mở miệng, lại có chút buồn bực nói: "Người một nhà đều không lưu lại một chút mặt mũi! Anh cho là bữa cơm này, có người mời chắc?"
"Đường tiểu thư!" Cô giáo của viện phúc lợi, mỉm cười đi tới, nhìn về phía Đường Khả Hinh, cảm kích nói: "Thực sự cám ơn cô, những người bạn nhỏ nãy đã lâu rồi không được vui vẻ như vậy ! !"
"Không cần khách khí! !" Đường Khả Hinh tức khắc tươi cười xán lạn nhìn về phía bà, nói: "Cứ việc ăn hết mình! Đều tính cho tôi ! Các bé ăn bao nhiêu thì cứ ăn bấy nhiêu! Chỉ cần các bé vui vẻ là được rồi!"
"Thực sự cảm ơn cô! Cô là người tốt!" Cô giáo nghe lời này, tức khắc lại xoay người, vui vẻ chăm sóc các bạn nhỏ.
Đường Khả Hinh sắc mặt hơi thu lại, vừa muốn khóc xoay người, nặng nề thở hổn hển một hơi, bất đắc dĩ nghĩ những thứ ở phòng ăn Hải Dương này, nổi tiếng là đắt tiền, đắt muốn chết... Cô mếu máo, bất đắc dĩ vén đuôi váy, muốn đi ra ngoài tính toán xem sổ tiết kiệm của mình còn bao nhiêu tiền... Vừa cất bước, lại nhìn về phía trước thấy phó quản lý xinh đẹp cũng vừa đi đến, đang mỉm cười cũng với nhân viên bàn bạc, nói khó có được dịp các bạn nhỏ đến, một lát nữa để cho nàng tiên cá biểu diễn sớm hơn một chút... Ánh mắt cô lập tức sáng ngời, có chút vui vẻ lấy di động màu trắng ra, bấm số của Nhã Tuệ! !
"Alo?" Giọng Nhã Tuệ truyền đến.
Đường Khả Hinh đón ánh mặt trời rực rỡ, nhanh chóng đi ra bên ngoài phòng ăn, đạp trên cỏ xanh mềm mại, vẻ mặt phấn khởi cầm di động, nói với Nhã Tuệ: "Nhã Tuệ! Trước kia chị ở phòng ăn Hải Dương, nếu như bạn tôi vào đó ăn thứ gì, có thể nào giảm giá cho tôi được không?"
Nhã Tuệ nghe lời này, mỉm cười cầm di động, tựa trước bàn làm việc, mềm giọng nói: "Có thể."
"Thật vậy sao? Có thể giảm bao nhiêu?" Đường Khả Hinh vui vẻ kêu lên.
"Có bao nhiêu người?" Nhã Tuệ lại cười hỏi.
"Ba mươi tám người! ! Còn thêm ba cô giáo! ! Bốn mươi mốt người! !" Đường Khả Hinh phấn khởi nói.
Nhã Tuệ đột nhiên biến sắc, cầm di động, hơi đứng thẳng người, lo nghĩ nói: "Trời ạ, cô có nhiều bạn vậy sao? Sao tôi lại không biết vậy?"
"... ..." Đường Khả Hinh nhất thời nói không nên lời.
"Khách sạn có quy định! Nếu như vượt trên 30 người chiết khấu 7%, nhất định phải là tổng quản lý ký tên, nếu như bốn mươi người, chẳng khác nào thuộc loại hình một bữa tiệc nhỏ, phải là phó tổng ký tên..." Khuôn mặt Nhã Tuệ lộ vẻ khó khăn nói.
"A? Phó tổng cũng quản việc này sao?" Đường Khả Hinh có chút kinh ngạc.
"Nhưng mà cô sao lại tiêu dùng ở phòng ăn Hải Dương vậy... Một ly kem lửa cũng đã hơn 500, bốn mươi mốt người, chính là hơn hai vạn đồng đấy, càng không cần phải nói ăn các loại hải sản khác... Còn hơn nữa a?" Nhã Tuệ cười rộ lên nói.
Đường Khả Hinh cắn chặt môi dưới, thở mạnh một cái.
"Nếu không, cô tìm tổng giám đốc Tưởng thử xem sao?" Nhã Tuệ trêu chọc cô.
"Thôi đi! !" Đường Khả Hinh trong nháy mắt cúp điện thoại, còn nghĩ hôm nay rất có khả năng sẽ ăn hết của mình mười vạn tám vạn thôi, rồi sẽ có được ba trăm ngàn kia, ăn nhiều hay ít có liên quan gì đâu? Cô tức khắc lại hu hu che mặt, muốn khóc lên...
"Đường tiểu thư..." Một giọng nói dịu dàng truyền đến.
Đường Khả Hinh sửng sốt, buông hai tay, nhìn về phía người trước mặt.
Như Mạt mặc một chiếc áo đầm màu xanh nhạt, thắt lưng màu bạc, nhẹ quấn bên hông, tóc thắt bím nghiêng về bên trái, tay cầm túi xách đính trân châu trắng, đội nón ren trắng, mộng ảo mà mê người, mỉm cười nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Như Mạt, cười rộ lên nói:"Như Mạt tiểu thư? Xin chào... Đã lâu không gặp..."
Như Mạt bộc lộ ôn nhu tươi cười, nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút ngạc nhiên nói: "Đúng vậy, đã lâu không gặp. Hôm nay tôi đến viện phúc lợi, vốn muốn đi thăm mấy đứa trẻ mà tôi trợ cấp nuôi dưỡng, thuận tiện xem có cần giúp gì không... Bởi vì gần đây vẫn bận rộn với những hoạt động từ thiện... Nhưng không ngờ, tôi vừa mới đến viện phúc lợi, liền nghe nói cô đã đón bọn nhỏ đi rồi, nói mời bọn chúng ăn kem lửa, lòng tôi vô cùng cảm kích, liền thuận tiện qua đây, cảm ơn cô..."
Đường Khả Hinh nghe lời này, lập tức cười rộ lên nói: "Cô quá khách khí rồi. Tôi... Tôi... Tôi cũng muốn cho các bạn nhỏ một chút ngạc nhiên và vui vẻ thôi... Các bé cũng vô thân vô cố(*), thật sự cần chúng ta quan tâm và giúp đỡ nhiều hơn. Chỉ là những người như chúng tôi, bình thường cũng chỉ tất bật với chính mình, rất ít khi nhớ tới các bé... Không giống Như Mạt tiểu thư cô, nghe nói trong khoảng thời gian này, vẫn tận lực tổ chức hoạt động từ thiện, đóng góp những khoản xây dựng nhà mới cho bọn nhỏ, tôi thật sự rất khâm phục cô."
(*): không người thân, không bạn bè.
Như Mạt nghe lời này, ngọt ngào cười rộ lên, đôi mắt mộng ảo thoáng qua vài tia sắc bén, hệt như cái đinh nhọn, lại dùng giọng điệu ôn nhu, nói tiếp: "Đúng vậy. Những đứa bé vô thân vô cố, vẫn đáng thương nhất... Không như những đứa nhỏ bình thường có cha có mẹ, luôn luôn được số phận chiếu cố... Thậm chí rất nhiều người, nhắc tới cô nhi, thoạt nhìn có vẻ như đồng tình, thật ra lại xem thường chúng..."
Một chút lạnh lẽo, bỗng từ đâu lủi đến.
Đường Khả Hinh có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Như Mạt.
Như Mạt bộc lộ vẻ mặt như một người mẹ hiền từ, càng thanh tao lịch sự và quan tâm, đón cơn gió mát lành, nhìn về phía cửa ra vào phòng ăn Hải Dương...
Đường Khả Hinh lập tức cười rộ lên, đáy lòng có chút kích động nói: "Chúng ta thực sự hẳn là rất thương yêu những đứa bé này, mỗi bé đều rất xinh đẹp, động lòng người, lại đáng yêu như vậy..."
Như Mạt cũng mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy! Một lần nữa xin cảm ơn cô về lần chiêu đãi nhiệt tình ngày hôm nay."
"Đừng khách sáo, tôi còn có một chút chuyện, muốn đi trước ... Cô muốn vào phòng ăn Hải Dương chơi với mấy đứa bé sao?" Đường Khả Hinh mỉm cười nhìn cô hỏi.
"Ừm... Đúng vậy..." Như Mạt mỉm cười gật đầu.
"Vậy tôi không quấy rầy cô nữa, tôi còn có việc, phải đi trước ..." Đường Khả Hinh nói xong, liền nhấc đuôi váy dài lên, mỉm cười gật đầu, thong thả bước qua bên cạnh cô...
Mùi hương hoa hồng, theo gió nhẹ nhàng lan tỏa, giống như làn khói...
Như Mạt ngửi thấy mùi hương hoa hồng này, đôi mắt đơn thuần mơ mộng vừa rồi, chậm rãi biến mất hệt như ánh sáng bên ngoài vũ trụ, sâu xa mở miệng nói: "Đường tiểu thư..."
"Hả?" Đường Khả Hinh mỉm cười xoay người.
"Hương hoa hồng trên người cô, thơm quá..." Hai tròng mắt Như Mạt chăm chú nhìn phía trước, giọng nói hệt như từ hang sâu tăm tối phát ra.
Đường Khả Hinh chớp mắt, lúc này mới nhớ tới bên tai còn mang đóa hoa hồng trắng kia, hơn nữa sáng nay còn cầm hoa hồng cả buổi sáng, trên người tự nhiên sẽ còn dính mùi hương, liền mỉm cười nhìn cô, nói: "Phải không? Có lẽ là do hôm nay tôi cắt hoa hồng từ sáng sớm... Tôi cũng cảm thấy rất thơm ... Tôi rất thích mùi hương của hoa hồng, dù sao vẫn cảm thấy rất huyền ảo và ưu nhã..."
Như Mạt chậm rãi xoay người, mặt hơi ngước lên, hai tròng mắt chậm rãi lóe lên ánh nhìn thần bí, nhìn cô cười nói: "Đúng vậy, hương hoa hồng, là mùi hương duy nhất làm xúc động lòng người trên thế giới này... Nó vương trên người cô, cũng rất xứng..."
"Thật vậy sao? Cảm ơn!" Đường Khả Hinh nói xong, liền mỉm cười kéo váy, rời đi.
Đôi mắt Như Mạt bỗng nhiên lạnh lẽo, nhìn về phía bóng lưng Đường Khả Hinh hệt như cô dâu mới kia, lập tức nhớ tới lúc nhỏ, có một cô bé vì muốn kết hôn với Hạo Nhiên, ở giữa vườn hoa hồng trắng mà Tưởng Thiên Lỗi đã trồng cho mình bẻ gãy, bất luận kẻ nào dám động đến hoa hồng trắng của mình, cũng phải chết! ! Cô nói xong, liền hơi thu lại nét mặt vừa rồi, quay người đi về phía phòng ăn Hải Dương...
Hai bóng đen, lập tức giống như chim én, rơi xuống bãi cỏ mềm mại, lạnh lùng nhìn bóng lưng Như Mạt, không có chút lơ là.
Tiểu Vi nhịn không được, muốn đi lên phía trước, tìm kết quả! !
"Không được! !" Tiểu Hà nắm lấy tay em gái, nhanh chóng nói: "Cậu chủ Tô muốn hiện tại chúng ta chỉ phụ trách sự an toàn của Đường tiểu thư! !"
"Nhưng em vẫn cảm thấy có gì đó rất lạ!" Tiểu Vi chăm chú nhìn bóng lưng Như Mạt nói.
Tiểu Hà cũng dừng bước lại, liếc mắt nhìn Như Mạt một cái.
Như Mạt biết các cô ở phía sau mình, nhưng vẫn nhàn nhạt xách túi của mình, dáng vẻ nhàn rỗi, mỉm cười đi về phía trước, thẳng tới cửa ra vào phòng ăn, nghe thấy chuông điện thoại vang lên, tay cô thò vào trong túi xách trân châu của mình, lấy điện thoại di động ra, nhận cuộc gọi, đáp lời đầu dây bên kia, ôn nhu nói: "Là tôi...Ừm... Tôi chăm sóc mấy đứa nhỏ ở viện phúc lợi, đều phiền chết ... Hôm nay bọn nó còn muốn tôi chạy một chuyến như vậy, tôi rất mệt... Không thì như vậy đi... Dù sao chỗ ở tại nhà mới cũng chưa đầy đủ... Để cho bọn nó cùng đến thiên đường ăn kem lửa đi, chỗ đó, nhất định rất đẹp... Lại thoải mái... Sẽ không bị coi thường... Như vậy Đường tiểu thư sau này cũng không cần quan tâm ... Ừm... Đúng... Bọn nó thích ăn kem, bỏ một ít thuốc vào bên trong... Cho bọn nó có chút vui vẻ đi..."
Điện thoại ngắt kết nối.
Như Mạt cầm di động, thong thả bỏ lại vào trong túi xách, lại ôn nhu tươi cười, đi về phía phòng ăn Hải Dương.
"Như Mạt tiểu thư! ! Cô tới rồi! !" Cô giáo của viện phúc lợi, còn có Trần Nghĩa mỉm cười đi ra phòng ăn, nhìn thấy Như Mạt, liền ngạc nhiên cười hỏi.
"Vâng! Tôi nghe nói bọn nhỏ hôm nay ở phòng ăn Hải Dương dạo chơi, và ăn kem, liền tới đây xem thử, tôi lại nhớ Tình Tình rồi ..." Như Mạt mỉm cười nói.
"À! Vậy cô mau đi xuống! ! Mỗi bé đều chơi rất vui vẻ ở bên trong, một số còn la hét, phải ăn kem nhanh một chút, quản lý phòng ăn đang gọi cơm!" Cô giáo Lưu đối với Như Mạt vẫn vô cùng tôn kính, cô vẫn luôn là nhà từ thiện lớn nhất của viện phúc lợi.
"Được... Cùng nhau vào thôi..." Như Mạt liền mỉm cười cùng mọi người đi xuống phòng ăn Hải Dương.