Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phu nhân không cần tiễn, bên ngoài trời lạnh, ngài cần thận kẻo bị lạnh.”

 

Tô Thắm đứng dậy, hướng bà cúi đầu chào, quay người đi ra phía cửa.

 

Cô vừa quay đi, cảm giác nước mắt muốn trào ra, một lúc sau, cô không còn thấy rõ đường đi nữa.

 

Nhanh chóng đưa tay lên, gạt nước mắt, hít sâu một hơi rồi đi ra ngoài.

 

Lái xe đang chờ cô ở ngoài, thấy cô bước ra, nhanh chóng mở cửa, Tô Thắm nở nụ cười rồi ngồi vào.

 

Ngồi ở ghế sau, Tô Thắm dựa vào cửa sổ xe, vòng tay ôm lấy người, giống như rất lạnh.

 

Người lái xe rất ân cần tăng nhiệt độ xe lên, nhưng anh ta không biết không phải cô lạnh vì không khí ngoài trời, mà là nó đến từ trái tim.

 

Tô Thắm không oán cũng không trách, nội tâm cô thậm chí còn rất bình tĩnh, đối với quan hệ này, kết cục như vậy là tốt nhát.

 

Hiên Viên Thần để cô nghỉ phép thêm, có nghĩa là, việc xem mắt này đối với anh rất quan trọng, anh phải thận trọng xử lý.

 

Đúng, anh không phải là người cái gì cũng có thể làm, anh vẫn có điều cố ky, cũng có những việc anh phải sợ, anh cũng có nhược điểm.

 

Tô Thám không biết mình về như thế nào, về đến nhà, liền trực tiếp vào phòng, đóng cửa, đem cả người chôn trên giường.

 

Dán mặt vào chiếc chăn mềm mại, nước mắt của cô từng hạt từng hạt thấm ướt lên chăn, đã từ rất lâu rồi cô không khóc nữa, cô đã quên mình phải khóc như thế nào.

 

Buổi tối cô xuống lầu ăn cơm, cô giống như không có chuyện gì, nói chuyện với ba mẹ về việc sau khi nghỉ hưu nên đi đâu, Tô Thắm đề nghị ba mẹ ra nước ngoài đi chơi, hoặc có thể đi ngắm cảnh núi non sông nước của tổ quốc.

 

Về điểm này, Tô Bách Ngôn cực kỳ đồng ý, Tô Thắm nghe ba mẹ bàn chuyện thời gian, liền có chút mất hồn mắt vía.

 

“Tiểu Thắm, con nghĩ gì vậy?”

 

“Ha, mẹ, sao thế?”

 

Tô Thám ngẩng đầu hỏi mẹ.

 

“Mẹ với ba con vừa mới nói chuyện, lúc nào con mới mang vị kia về nhà cho ba mẹ xem Hôn sự không thành, chúng ta chơi cũng không có vui.”

 

Lý Thiến nói.

 

Tô Thắm ngơ ngác nhìn ba mẹ, sau đó mím môi cười: “Mẹ, con đã có bạn trai đâu!”

 

“Vị lần trước tặng hoa, tặng dây chuyền là người nào?”

 

“Anh… anh ấy là một người đồng nghiệp của con mà thôi.”

 

Tô Thắm giải thích.

 

Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt không khỏi lộ lên vẻ thất vọng.

 

“Như vậy nói, vài buổi xem mắt mà mẹ sắp xếp, còn có cơ hội gặp ư?”

 

Lý Thiến nhìn cô chằm chằm.

 

Tô Thắm suy nghĩ, mím môi cười: “Được ạ! Gặp thì gặp thôi ạ!”

 

“Được, mấy ngày này vừa hay con còn ở nhà, mẹ liên hệ cho con, đều là những chàng trai không tôi.”

 

Lý Thiến không khỏi cảm thấy vui mừng.

 

Tâm tư Tô Thắm hiện giờ không đặt tại đây, chỉ là không muốn lần này đến lần khác đả kích ba mẹ, có lẽ, cô nên thuận theo ba mẹ, xem qua mấy đối tượng này để làm ba mẹ vui vẻ.

 

“Mẹ, con ăn no rồi, con lên phòng trước.”

 

“Được! Ngủ sớm một chút, đừng thức khuya quá.”

 

“Con biết rồi.”

 

Tô Thắm nói xong, bước nhanh về phía cầu thang.

 

Dưới lầu, cô nghe thấy mẹ đang cùng ba nói chuyện về mấy đối tượng gặp mặt kia.

 

Tô Thấm thở dài một hơi, cô về đến phòng, đi tới ghế sofa nhỏ trước cửa sổ, nhìn khung cảnh đường phố lạnh lẽo ngoài cửa sổ, mọi thứ đang khô héo, rất dễ sinh cho người ta cảm giác tiêu cực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK