Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vẻ mặt Diệp Giai Mị ở bên cạnh đã có chút khó coi rồi, bà ta biết ngay mà, Bạch Hạ về nước lại không chủ động về nhà chính là muốn khơi dậy cảm giác tội lỗi của chồng bà ta. Không phải như giờ sao, vừa về đến nhà cô không cần mở miệng, chồng bà ta đã thoả mãn cô ta tất cả mọi thứ.

 

“Con còn có thể chọn một chiếc xe nữa sao?” Bạch Hạ vui mừng hỏi.

 

*Đương nhiên, mấy năm nay ba nợ con rất nhiều, phải bù đắp lại cho con.” Bạch Thế Trạch cũng chơi chán rồi, có thể là do già quá không chơi được nữa nên muốn trở về với gia đình, muốn làm một người ba tốt, danh xứng với thực.

 

“Dạ! Con cảm ơn ba.” Bạch Hạ nhoẻn miệng cười.

 

“Tôi nói này Thế Trạch! Ông như vậy có phải là gấp quá rồi không, ông làm như vậy Tiểu Hạ sẽ khó quyết định đấy!”

 

Bạch Hạ thấy ba nghe vậy sợ rằng mình đúng là quá gấp đang định nói gì đó, thì Bạch Hạ cười nói: “Ba, con có nhà mình thích rồi, xe con cũng thích một chiêc.”

 

“Thật vậy sao? Mau nói cho ba biết, con thích nhà ở đâu?

 

Xe thì con thích loại xe nào?” Bạch Thế Trạch lập tức cưng chiều hỏi.

 

Diệp Giai Mị trừng mắt nhìn Bạch Hạ, bà ta cảm giác Bạch Hạ lần này trở về không hề dễ nói chuyện như lúc cô mười tám, mười chín tuổi nữa, lúc đó cô không biết gì cả, ngu ngơ như một đứa trẻ. Bây giờ, Bạch Hạ đã khác rồi.

 

Cô giống như đến đây đẻ trả thù vậy.

 

“Vậy ngày mai con sẽ nói cho ba biết, được không?” Bạch Hạ cũng phải suy nghĩ kĩ lại, xem chỗ nào giá nhà đắt nhất, xem cô thích chiếc xe nào.

 

“Được! Nghĩ kĩ rồi hẳn nói cho ba biết.” Bạch Thế Trạch hiện tại đã giàu có, muốn tiêu tiền cho cô con gái lớn này để bù đắp cho những gì ông thiếu cô.

 

Bạch Hạ bưng một chén trà uống cạn, Diệp Giai Mị cũng ngồi xuống bên cạnh, dùng một đôi mắt đầy không rõ là đang tính toán cái gì nhìn cô.

 

Một trong những chiếc điện thoại của Bạch Thế Trạch đổ chuông, ông cầm điện thoại lên ra ngoài để nghe máy.

 

Nhìn thấy chồng đã rời đi, Diệp Giải Mị không khỏi thở phào nói: “Tiểu Hạ, có phải con không biết máy năm gần đây ba con làm ăn thua lỗ không? Làm sao có tiền mua nhà, mua xe cho con được chứ? Ông ấy đang phải chịu rất nhiều áp lực, con phải biết thông cảm cho ông ấy một chút chứ.”

 

Bạch Hạ nghe hiểu ý của bà ta. Cô nhìn bà ta một lúc, đột nhiên chỉ vào chiếc đồng hồ lộ ra trên cổ tay bà ta nói: “Chiếc đồng hồ này hình như hơn một trăm vạn tệ!”

 

Diệp Giai Mị lập tức duỗi tay che chiếc đồng hồ đi, sắc mặt có chút cứng ngắc nói: “Cái này là máy năm trước ba con tặng cho dì vào dịp sinh nhật.”

 

“Cái này là mẫu mới mà nhỉ? Tôi thấy nó không giống như sản phẩm của mấy năm trước đâu, là mẫu mới của năm nay nhỉ? Bà nghĩ tôi là con nít dễ lừa đấy à?” Bạch Hạ cũng chỉ đoán đại mà thôi.

 

Nhưng không ngờ cô lại thật sự đoán đúng. Sắc mặt Diệp Giai Mị trầm xuống, bà ta tức giận nhìn cô: “Bạch Hạ, cô nói vậy là ý gì?”

 

“Ban nãy bà vừa nói công việc kinh doanh của ba tôi đang thua lỗ, không kiếm ra tiền. Thế tại sao ba tôi lại mua cho bà một cái đồng hồ hơn một trăm vạn tệ mà bà vẫn yên tâm nhận lấy vậy?”

 

“Đây là do ba cô tự nguyện mua cho tôi.” Diệp Giai Mị tức giận đáp trả.

 

Bạch Hạ cười: “Vừa rồi ba tôi nói sẽ mua nhà mua xe cho tôi, cái này cũng là do ông ấy bằng lòng mua cho tôi vậy.”

 

Bây giò sắc mặt của Diệp Giai Mị khó coi đến cùng cực, bà ta đã biết rõ mục đích về nước lần này của Bạch Hạ chính là tuyệt đối không để bà ta sống yên ổn.

 

*Xem ra cô ở nước ngoài mấy năm nay cũng học được không ít bản lĩnh nhỉ?” Diệp Giai Mị cũng không thèm giả bộ nữa, nếu như Bạch Hạ đến đây đã không có thiện ý, bà ta cũng không cần diễn kịch nữa.

 

Bạch Hạ cũng khâm phục bà ta nói: “Xung quanh ba tôi có phụ nữ nhiều như áo quần vậy, thế mà bà vẫn chưa bị thay đi. Xem ra, bộ quần áo cũ là bà đây cũng rất có bản lĩnh nhỉ?”

 

“Cô… chua ngoa đanh đá!” Diệp Giai Mị tức giận đến mức xanh cả mặt, cô vậy mà dám bảo bà ta là quần áo cũ.

 

Lúc này, Bạch Thế Trạch cầm điện thoại di động đi vào, sắc mặt của Diệp Giai Mị lập tức biến đổi, cười mỉm nói với Bạch Hạ: “Tiểu Hạ! Con uống trà đi này! Ăn chút trái cây nữa!”

 

Bạch Hạ thầm làm một biểu tình nôn mửa. Diệp Giai Mị đứng dậy nói với chồng: “Chồng à, em xuống bếp nấu thêm vài món mà Tiểu Hạ thích ăn, anh ngồi chơi với con bé nha.” Bạch Thế Trạch không thấy được những gì vừa mới xảy ra, lúc này nhìn thây vợ và Bạch Hạ hoà thuận như vậy, ông rất hài lòng.

 

Sau đó, Bạch Thế Trạch cẩn thận hỏi về chuyện của Bạch Hạ ở nước ngoài mấy năm nay, Bạch Hạ cũng thành thật trò chuyện với ông, dù sao những gì ba cô nguyện ý cho cô đều sẽ nhận, cũng đều là con gái của ba, đồ của nhà họ Bạch cô không muốn thì ai muốn.

 

Hình Nhất Phàm vẫn đang đợi cuộc gọi của Hàn Dương, vào khoảng 7 giờ tối, anh rốt cuộc đợi được cuộc gọi của Hàn Dương.

 

“Alo! Trợ lý Hàn.” Hình Nhát Phàm nhanh chóng nhắc máy.

 

trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK