Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đây là hoa tặng anh sao?” Ôn Lương Diệu nhìn thấy bó hoa trong tay cô liền hỏi.

 

Hình Nhất Nặc cổ vũ bản thân, ngồi trước giường của anh, cười nói: “Đúng vậy, em mang đến tặng anh đấy, nhưng mà cần một chiếc bình hoa có nước, như vậy hoa sẽ tươi lâu hơn.”

 

Nói xong Hình Nhất Nặc mở hộp nhỏ bên cạnh, lấy ra công cụ cắt tỉa trong đó chuẩn bị cắt.

 

Ánh mắt Ôn Lương Diệu lóe lên vẻ kinh ngạc, mẹ anh từng nói, ba tháng nay mỗi ngày đều là cô gái này mang hoa tươi đến, hơn nữa âm nhạc trước giường mà anh thích nghe cũng do cô phát.

 

Chính lúc này, Hình Nhất Nặc cắt hoa liền muốn nghe chút âm nhạc, cô cầm chiếc máy phát nhạc tinh tế ở bên cạnh, ấn nút mở, trong đó chứa toàn những bài nhạc nhẹ nhàng phong phú ý thơ của phương Tây.

 

Ánh mắt của Ôn Lương Diệu cũng bắt giác ôn nhu, anh khẽ mỉm cười, nhìn người con gái bên cạnh, cảm giác rất kỳ diệu.

 

Trong trí nhớ của anh dừng lại ở những lúc ban đầu gặp cô, đại khái là dáng vẻ cô lúc mười mấy tuổi, cô lúc đó hoạt bát đáng yêu, là niềm vui của Hình gia.

 

Giờ đây cô đã trở thành một cô gái trưởng thành xinh đẹp rồi.

 

Hình Nhất Nặc chăm chú làm việc, cùng lúc đó cô cũng cảm thấy ánh mắt của Ôn Lương Diệu nằm trên giường luôn nhìn cô.

 

Điều này làm con tim cô đập rộn, tay cầm kéo cắt cũng không ỗn nữa rồi.

 

Lúc này cô đang cắt một nhánh hoa hồng, không cần thận nên bị gai đâm trúng rồi.

 

“A…” Hình Nhất Nặc lập tức kêu lên, ngón giữa tay trái của cô có chút máu chảy ra.

 

Cô bị hoa đâm chảy máu, Ôn Lương Diệu lập tức cầm cỗ tay cô nói: “Anh bảo y tá lấy băng cá nhân qua.”

 

Nói xong anh ấn chuông, ánh mắt đau xót rơi trên ngón tay cô.

 

Ngón tay nhỏ trắng đọng lại màu đỏ của máu ở bên trong càng làm cho người ta thương xót.

 

Hình Nhất Nặc hít thở nhẹ nhàng, đến đau cô cũng quên rồi, chỉ còn cảm thấy nhiệt độ của anh đang nắm tay cô, làm cô cảm thấy ngọt ngào, xấu hổ đỏ cả mặt.

 

Chỉ cần nghĩ đến Ôn Lương Diệu bây giờ là anh của lúc chưa thích cô, liền cảm thấy tất cả với anh đều phải bắt đầu lại từ đầu, cảm giác trái tim rung động lại quay trở về lúc ban đầu.

 

Nhân viên phục vụ lập tức chạy đến, Ôn Lương Diệu bảo y tá cầm thuốc khử trùng và dán băng cá nhân qua.

 

Nhân viên lập tức đi lấy, Hình Nhất nặc chỉ là chảy chút máu, vết thương cũng không sâu lắm, y tá muốn xử lý vết thương cô, dù gì cũng là một vết thương nên cầm nước sát khuẩn đến rửa vết thương, lúc này mặt Hình Nhất Nặc có chút khẩn trương, ngay cả ngón tay cũng không dám vươn ra.

 

Ôn Lương Diệu thấy Hình Nhất Nặc có chút kháng cự liền nói với nhân viên y tá: “Để anh làm!”

 

Nhân viên nói một lượt cần làm như thế nào rồi rời khỏi.

 

“Yên tâm đi, sẽ không đau đâu.” Ôn Lương Diệu an ủi cô.

 

Bàn tay anh lần nữa nắm lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, tay kia cầm nước khử trùng nhẹ nhàng rửa ngón tay cô, Hình Nhất Nặc quả thật một chút sợ hãi cũng không có.

 

Bởi vì tất cả tâm tư của cô đều bị bàn tay kia nắm lấy rồi.

 

Sát trùng xong, Ôn Lương Diệu dán băng cá nhân lên vết thương cho cô một cách cần thận và ôn nhu.

 

Đáy lòng Hình Nhất Nặc dâng lên cảm giác ngọt ngào, về sau cô sẽ để bản thân bị đâm để có thể được anh đối xử thế này!

 

Băng bó xong, y tá đến cất khay đi, phòng bệnh lại an tĩnh trở lại, Hình Nhất Nặc cầm nhánh hoa chưa cắt tỉa xong chuẩn bị cắt tiếp, Ôn Lương Diệu thật sự lo cô lại bị đâm nên cười nói: “Để anh làm cho.”

 

“Anh biết không?” Hình Nhất Nặc nhìn anh với con ngươi trong suốt mang theo ý cười.

 

“Chắc không khó đâu! Em dạy anh.” Ôn Lương Diệu nói xong liền cầm nhánh hoa hồng trên bàn cắt.

 

“Cắt lá thừa phía dưới để lại lá phía trên là được.” Hình Nhất Nặc nói với anh.

 

Cô đem hoa héo trong bình bỏ xuống, gói trong cái túi đặt vào thùng rác, đêm hai nhánh hoa vừa cắt tỉa cắm vào, quả nhiên không khí trong phòng đã trở nên âm áp hơn.

 

“Anh nghe mẹ nói ba tháng nay em đều ở cạnh anh.” Ôn Lương Diệu ngước mắt nhìn cô thâm thúy.

 

Hình Nhất Nặc nhìn sâu vào mắt anh, to gan nói: “Đúng vậy, em thích ở bên cạnh anh.”

 

Tiếp xúc với ánh mắt trong suốt của cô, trái tim tĩnh lặng của Ôn Lương Diệu đập mạnh, anh chớp mắt, suy nghĩ về cảm xúc của mình ban nấy. Anh động lòng với Hình Nhất Nặc? Làm sao có thể?

 

Trong trí nhớ của anh, cô rõ ràng là một cô gái đơn thuần đáng yêu, cảm giác này làm Ôn Lương Diệu có cảm giác dụ dỗ trẻ con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK