Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, em cũng không muốn anh đi xa đâu.” Hình Nhất Nặc ngắẳng đầu nhìn đường cong xương quai hàm gợi cảm của anh, hít thở hơi thở nam tính của anh.

 

Trừ người thân, đây là người cô thân thiết nhát từ khi lớn lên.

 

Ánh mắt Ôn Lương Diệu cũng rơi vào trên mặt cô, đôi môi anh đào này, mang theo vẻ quyên rũ, khiến anh muốn …

 

Trước kia anh biết bản thân một mực khắc chế cảm xúc, thậm chí không dám làm cô tổn thương dù một chút.

 

Nhưng bây giờ, có sự chấp thuận của mọi người, hai bọn họ đã ở bên nhau. Cho nên có một số việc anh có thể to gan hơn đúng không?

 

Hình Nhất Nặc cũng đọc được sự sâu thẳm trong mắt anh, cô hơi lo lắng nuốt nước bọt, cùng anh hôn môi, cô dường như chỉ thấy điều đó trong một giấc mơ, lúc đó cô rất xáu hồ.

 

“Hình Nhát Nặc, anh hôn em được chứ?” Ôn Lương Diệu hỏi ý kiến của cô, có lẽ trước khi mắt trí nhớ, anh đã vận dụng hết khả năng để bảo vệ cô.

 

Vì vậy, sau khi mất trí nhớ, anh đã quen với việc thay cô suy nghĩ mọi điều, cho dù là một nụ hôn, anh cũng muốn được cô cho phép.

 

Khuôn mặt xinh xắn của Hình Nhất Nặc ửng hồng, hàng mi dài chớp chớp như cánh bướm, rồi nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý muốn được anh hôn. Ôn Lương Diệu nhận được sự chấp thuận của cô, hô hấp của anh có chút dồn dập hơn mấy phần, anh sợ làm cô sợ. Sau đó mang theo sự cân thận, anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của cô lên.

 

ngắẳng đầu nhìn đường cong xương quai hàm gợi cảm của anh, hít thở hơi thở nam tính của anh.

 

Trừ người thân, đây là người cô thân thiết nhát từ khi lớn lên.

 

Ánh mắt Ôn Lương Diệu cũng rơi vào trên mặt cô, đôi môi anh đào này, mang theo vẻ quyên rũ, khiến anh muốn …

 

Trước kia anh biết bản thân một mực khắc chế cảm xúc, thậm chí không dám làm cô tổn thương dù một chút.

 

Nhưng bây giờ, có sự chấp thuận của mọi người, hai bọn họ đã ở bên nhau. Cho nên có một số việc anh có thể to gan hơn đúng không?

 

Hình Nhất Nặc cũng đọc được sự sâu thẳm trong mắt anh, cô hơi lo lắng nuốt nước bọt, cùng anh hôn môi, cô dường như chỉ thấy điều đó trong một giấc mơ, lúc đó cô rất xáu hồ.

 

“Hình Nhát Nặc, anh hôn em được chứ?” Ôn Lương Diệu hỏi ý kiến của cô, có lẽ trước khi mắt trí nhớ, anh đã vận dụng hết khả năng để bảo vệ cô.

 

Vì vậy, sau khi mất trí nhớ, anh đã quen với việc thay cô suy nghĩ mọi điều, cho dù là một nụ hôn, anh cũng muốn được cô cho phép.

 

Khuôn mặt xinh xắn của Hình Nhất Nặc ửng hồng, hàng mi dài chớp chớp như cánh bướm, rồi nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý muốn được anh hôn. Ôn Lương Diệu nhận được sự chấp thuận của cô, hô hấp của anh có chút dồn dập hơn mấy phần, anh sợ làm cô sợ. Sau đó mang theo sự cân thận, anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của cô lên.

 

– Hình Nhất Nặc lo lắng nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ run lên, vô cùng căng thẳng.

 

Ôn Lương Diệu khẽ cong khóe môi, cô thực sự rất đáng yêu.

 

Anh chạm nhẹ vào đôi môi hồng của cô, cảm nhận được hơi thở của cô, nhưng cũng không làm ra động tác nào táo bạo hơn, giữ im như vậy hồi lâu mới tách ra.

 

Hình Nhất Nặc cảm thấy nụ hôn lần này ngọt ngào như cô tưởng tượng vậy.

 

Cô mở to mắt thì trông thấy đôi môi anh đang cười, cô trừng mắt nhìn lại: “Anh cười cái gì đấy?”

 

“Vẫn là nên từ từ đi! Anh sợ em chịu không nỗi.”

 

“Em có thể chứ, như nụ hôn ban nãy, em hoàn toàn có thể tiếp nhận được.” Hình Nhất Nặc cười lên, trông rất đơn thuần.

 

Ôn Lương Diệu ánh mắt lập tức đục ngầu đi vài phần, giọng anh khàn khàn nói: “Ban nãy chỉ là hôn phớt nhẹ thôi, còn có thể sâu hơn thế đấy.”

 

Hứa Nhất Nặc ngay tức khắc hiểu được ý anh, là hôn kiểu Pháp, cô xấu hỗ chôn đầu vào vòm ngực anh. Ôn Lương Diệu không trêu cô nữa, ôm cô nói: “Có buồn ngủ không? Có muốn đi ngủ chưa?”

 

*Không muốn, người ta còn muốn nói chuyện phiếm.”

 

“Vậy mình bàn chuyện kịch bản đi! Anh với em tập thoại với nhau.”

 

Hình Nhát Nặc vui vẻ ngẳng đầu lên.

 

“Ừm, anh thuộc kịch bản rồi.”

 

“Cái gì. Em còn chưa thuộc nổi đây này!” Hình Nhất Nặc có chút cạn lời, quả nhiên học bá chính là học bá!

 

Hình Nhất Nặc bắt đầu cùng anh tập thoại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK