Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221:

 

“Vậy người đại diện và trợ lý của cậu thì sao?”

 

“Đều đi với mình! Có chuyện gì vậy? Cậu xảy ra chuyện gì à?”

 

“Uh! Không sao, chỉ gọi hỏi thăm thôi. Vậy chiều mai gặp lại.” Đường Tư Vũ cười hì hì, giả vờ không có chuyện gì.

 

“Ừm! Mình đi ngủ trước đây! Ngày mai gặp lại.” Nói đến đây, Tô Hi liền cúp điện thoại.

 

Đường Tư Vũ thở dài, đêm nay cô không thể rời khỏi khách sạn này sao? Lẽ nào cô buộc phải cùng phòng với Hình Liệt Hàn?

 

Lúc này, Đường Tư Vũ nghe thấy tiếng người đàn ông đang tắm, cô lo lắng, cố tìm xem có thể nhờ ai giúp đỡ không.

 

Nhưng cô ấy đã biến mất 5 năm, những người bạn trước đây giờ đều trở thành xa lạ, lạnh nhạt rồi. Có Diệp Du thể giúp đỡ, nhưng giờ đã quá muộn, cũng không tiện làm phiền cô ấy.

 

Đường Tư Vũ do dự, mười phút sau, cửa phòng tắm “xoẹt” một tiếng mở ra, Hình Liệt Hàn quấn khăn tắm bước ra.

 

Bộ dạng châm chọc của người đàn ông này làm lồng ngực của Đường Tư Vũ bỗng căng tức. Dưới ánh đèn, đường nhân ngư tuyến (bắp thịt chỗ phần bụng dưới) hiện lên rất rõ ràng, cặp mông săn chắc, gợi cảm đến mức nghẹt thở. Những giọt nước rơi xuống sau mỗi động tác hất tóc của anh càng thể hiện sự hoang dại và quyền rũ của phái mạnh.

 

Đường Tư Vũ có cảm giác nguy hiểm không thể giải thích được, cô thực sự không nên ở cùng phòng với anh.

 

Không phải người đàn ông này đã làm ướt quần áo và tối nay không định mặc đồ chứ?

 

Hình Liệt Hàn nhìn người phụ nữ trên ban công đang nhìn anh với vẻ phòng bị. Anh cong môi cười, nói một câu chế nhạo: “Sao em vẫn chưa đi? Không phải em muốn đi sao?”

 

Anh biết bạn tốt của cô đang ở thành phố này, thấy cô cầm điện thoại di động trên tay, nhất định là đã gọi điện cầu cứu rồi.

 

Sao vậy? Lẽ nào bạn cô ấy không ở thành phố này?

 

Đường Tư Vũ cắn môi nói với anh: “Được rồi, tối nay chúng ta ngủ ở đây đi! Nhưng ngày mai anh có thể nhờ trợ lý đi mua một bộ quần áo cho tôi được không?”

 

“Đây là em đang cầu xin tôi sao?” Giọng nói của Hình Liệt Hàn vang lên trong căn phòng yên tĩnh, mang theo sự ấm áp khó tả, càng tăng thêm cảm giác đáng ghét.

 

Lúc này Đường Tư Vũ thật sự phải cầu xin anh giúp đỡ. Nhưng cô nghĩ một lúc rồi nhìn anh nói: “Tối nay tôi đi dự tiệc cùng anh, anh nợ tôi một ân tình, bây giờ tôi xin anh trả lại, để trợ lý của anh chuẩn bị một bộ quần áo và cho tôi mượn xe của anh.”

 

Hình Liệt Hàn cười khúc khích, rồi trực tiếp cười ra tiếng. Anh cố nín cười, liếc mắt nhìn cô: “Không, đây là thỏa thuận giữa tôi và em. Sao lại liên quan đến trợ lý của tôi? Tôi sẽ không đồng ý.”

 

Đường Tư Vũ lập tức nghẹn ngào: “Anh… Được rồi! Vậy anh cho tôi mượn xe anhIl Tôi muốn về nhà ngay bây giờ.”

 

“Em chắc chắn là muốn cứ mặc áo choàng tắm thế này về nhà không? Đã muộn như vậy rồi, em không sợ gặp phải kẻ xấu sao?”

 

“Vậy anh đi về cùng tôi.” Đường Tư Vũ nghĩ thầm, có anh đi cùng thì không phải sợ nữal “Tôi quấn khăn tắm về nhà, em đùa tôi à?

 

Nếu bị ai đó bắt gặp, danh tiếng của tôi sẽ bị hủy hoại mất.” Hình Liệt Hàn có rất nhiều lý do để không đi cùng cô.

 

“Được rồi! Đêm nay anh ngủ trên sô pha!

 

Tôi ngủ trên giường.” Đường Tư Vũ ra lệnh.

 

“Vậy là, đây là cơ hội em sử dụng tấm séc trắng đó, dùng cho việc này!” Hình Liệt Hàn cảm thấy rằng việc giao dịch, trao đồi thật có lợi.

 

Đương nhiên Đường Tư Vũ không muốn lãng phí tấm séc trắng như vậy! Nhưng, không có cách nào, ai bảo cô rơi vào tình cảnh như vậy, phải đi cầu xin anh?

 

“ỪI” Đường Tư Vũ nói xong, liền leo lên giường, kéo chăn lên, che kín người.

 

Hình Liệt Hàn mỉm cười: “Được rồi!”

 

Nói xong, Hình Liệt Hàn đang quấn khăn tắm, bắt tay thu dọn lại ghế sô pha, rồi nằm xuống. Thân hình anh thon dài, chiếc ghế sô pha không đủ để anh nằm, nên rõ ràng Hình Liệt Hàn ngủ không ngon.

 

Đường Tư Vũ cũng mặc kệ. Cô nghĩ đến vừa rồi cô ôm, rồi hôn anh, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, nhưng nếu không phải anh hạ dược thì chính là, anh đã đứng ra giúp cô rồi.

 

Đường Tư Vũ nghe thấy tiếng anh không ngừng lật người trên ghế sô pha, thì hơi ngắng đầu lên. Cô thấy anh đang nằm nghiêng người, nhưng đôi chân dài khó có thể co lại, để nằm gọn trong chiếc ghé sô pha dài 1,5 mét.

 

Đường Tư Vũ bỗng ngớ ra. Thật ra cô chỉ chiếm một khoảng nhỏ trên chiếc giường dài hơn 2 mét, bên cạnh vẫn còn một khoảng diện tích lớn bị lãng phí.

Cả nhà nhớ truyen.one nhé, có gì truy cập trực tiếp truyen.one gõ tìm nhé! Chúc cả nhà vui khỏe mùa dịch nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK