Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Sơ Niệm nhìn bọn họ đi xuống lầu, nở nụ cười ngọt ngào, ba Lam cầm một hộp gắm đưa cho cô: “Sơ Niệm, sinh nhật vui vẻ, đây là quà của ba mẹ tặng cho con, nhận lầy!”

 

Lam Sơ Niệm nhận lấy, đưa tay ra mở thì thấy viên kim cương bên trong lại to hơn, năm nào ba mẹ cô cũng tặng một món quà kim cương theo tuổi của cô, năm nay cô 22 tuổi, chiếc vòng cổ kim cương này, cũng phải là 22 carat. “Cảm ơn ba mẹ, con yêu hai người.” Lam Sơ Niệm ôm mẹ.

 

“Chỉ cần con bình an vui vẻ, chúng ta không yêu cầu gì khác.”

 

Mẹ Lam ôm cô, trong mắt vẻ nhẹ nhõm.

 

“Con rất vui.” Lam Sơ Niệm rưng rưng cảm động, cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhát.

 

Lam Thiên Hạo bên cạnh ánh mắt trầm xuống, ba mẹ Lam lên lầu, Lam Sơ Niệm ôm quà trở về phòng, cô có một căn phòng dành riêng để cất quà, còn có những món quà từ người hâm mộ mà cô rất trân trọng.

 

Lam Sơ Niệm trở về phòng, hôm nay cô cũng hơi mệt, buông mái dài xuống, vào phòng tắm tắm rửa.

 

Lam Thiên Hạo vươn tay gõ cửa phòng ba mẹ, hai vợ chồng đang chuẩn bị đi ngủ, thấy con trai gõ cửa đi vào, có chút kinh ngạc.

 

“Sao vậy? Thiên Hạo?” Mẹ Lam đang tháo đôi bông tai của mình trước gương trang điểm.

 

Lam Thiên Hạo nhìn ba mẹ mình rồi hơi suy nghĩ: “Thật ra hôm nay không phải là sinh nhật thật của Sơ Niệm, hôm nay chỉ là ngày đón em ấy về đúng không?”

 

Mẹ Lam mặt hơi biến sắc, nhanh chóng liếc mắt nhìn về hướng cửa phòng, sốt sắng đi tới: “Thiên Hạo, không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Đừng nhắc tới chuyện này nữa, không thể để cho Sơ Niệm biết.”

 

“Tại sao? Lẽ nào em ấy không có quyền biết thân thế thật của mình sao?” Lam Thiên Hạo có chút buồn.

 

“Con điên à, mẹ con quan tâm chuyện này thế kia, con làm gì ¿ vậy?” Ba Lam đang ngồi đọc sách trên giường trừng mắt nhìn con trai.

 

“Con chỉ cảm thấy là Sơ Niệm có quyền được biết thân thế của chính em ấy, con hy vọng chúng ta không giấu em ấy nữa. Dù có nói với em ấy, chúng ta vẫn cứ yêu thương em ấy, đối xử với em ấy như người thân trong nhà.” Lam Thiên Hạo ánh mắt cầu khẩn: “Ba, mẹ, con xin hai người hãy nói cho em ấy biết sự thật.”

 

Mẹ Lam sắc mặt hơi đổi: “Thiên Hạo, con sao vậy? Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này? Bây giờ Sơ Niệm làm em gái con có gì không tốt sao?”

 

Lam Thiên Hạo trong mắt hiện lên vẻ chua xót.

 

Ba mẹ Lam nhìn chằm chằm vào anh, như thể đang cố gắng tìm hiểu xem tại sao hôm nay anh lại bất thường như vậy.

 

“Ba, mẹ, con phải nói với ba mẹ một điều vì con không muốn giấu nữa.” Lam Thiên Hạo trong mắt lóe lên vẻ kiên định.

 

“Có chuyện gì vậy?” Bà Lam ngạc nhiên nhìn con trai, không biết con trai mình đang giấu họ điều gì?

 

“Con thích Sơ Niệm.” Lam Thiên Hạo nói thẳng.

 

Không để ba mẹ Lam có chút chuẩn bị tinh thần, anh trực tiếp nói ra bí mật trong lòng.

 

“Cái gì?” Mẹ Lam trố mắt nhìn con trai như không thể tin được.

 

Lam Thiên Hạo tiếp tục nói: “Không phải thích giữa anh và em, mà là giữa nam và nữ.”

 

Câu này, để ba mẹ Lam hiểu rõ hơn tâm tư của anh.

 

Hai người sửng sốt nhìn nhau, mẹ Lam nói trước: “Không được, Thiên Hạo, con không thể thích Sơ Niệm, con bé là em gái con, trong lòng con bé, con cũng là anh trai của nó.”

 

Lam Thiên Hạo đáy mắt lộ ra một tia đau lòng: “Hi vọng ba mẹ nói cho em ấy biết sự thật!”

 

“Thiên Hạo, đây chỉ là cảm xúc của con, con đã nghĩ cho Sơ Niệm chưa? Con bé sẽ cảm thấy thế nào? Sợ là con bé không thể chấp nhận tình cảm như vậy!” Ba Lam đã hiểu tâm trạng đau khổ của con trai.

 

“Đúng vậy, tình cảm này của con, là cảm giác cắm ky đối với Sơ Niệm! Làm sao con bé có thể chấp nhận được!” Mẹ Lam nói xong lo lắng thở dài: “Con bắt đầu có tình cảm với Sơ Niệm từ khi nào? Con đã nói với con bé… “

 

“Chưa.” Lam Thiên Hạo khẳng định đáp: “Con chưa bao giờ bày tỏ tình cảm của mình với Sơ Niệm. Ba mẹ yên tâm, con trai cửa ba mẹ không phải là kẻ biến thái, con chỉ phát hiện ra sự thay đổi trong tình cảm của con dành cho em ấy sau khi em ấy trưởng thành.”

 

Ba mẹ Lam nhìn nhau, hai người đều lộ vẻ lo lắng.

 

“Ba mẹ nghỉ ngơi sớm đi ạ! Con đi ra ngoài trước.” Lam Thiên Hạo nói xong, xoay người đẩy cửa rời đi.

 

Vừa đi, mẹ Lam lo lắng nhìn chồng: “Làm sao đây? Thiên Hạo thích Sơ Niệm sao? Chuyện này sao có thể xảy ra?”

 

Ông Lam không ngạc nhiên: “Thiên Hạo luôn biết là Sơ Niệm không phải con ruột của chúng ta, không có quan hệ huyết thông, không có gì ngạc nhiên khi thằng bé lại thích Sơ Niệm.”

 

“Cũng đúng, Sơ Niệm xinh đẹp lại dễ thương như vậy, ôi! Sao mình không nghĩ tới chuyện này?” Bà Lam nghĩ thầm, vì bà đã không để ý tới suy nghĩ của con trai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK