Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Đại giật mình kinh ngạc vài giây, cô ta nở nụ cười cứng đờ nói: “Chuyện riêng của cô Tô, cô tự mình quyết định đi!”

 

Tô Hi gật đầu, giống như cũng tán thành những lời này: “Cũng đúng, dù sao thì cũng là hôn lễ của tôi, tôi nên tự mình quyết định.” Nói xong, Tô Hi chớp chớp mắt cười rộ lên.

 

Ôn Đại tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi: “Cô thật sự không biết đến sự tồn tại của tôi sao? Lệ Thâm chưa từng nhắc tới tôi với cô sao?”

 

“Ò! Tối hôm qua anh ấy có nói một chút, dù sao tôi cũng không để ý.”

 

“Cô không để ý?” Ôn Đại cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà cũng đúng, cô ta chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, có thể với tới người có thân phận như Ôn Lệ Thâm thì uất ức như vậy sao có thể không chịu nồi cơ chứ.

 

“Không thèm để ý, chỉ cần tôi là người phụ nữ duy nhất của anh ấy là tốt rồi, hơn nữa anh ấy cũng bồi thường cho tôi nhal”

 

Tô Hi nhún nhún vai.

 

Ôn Đại không khỏi bị câu nói của cô dẫn dắt, tò mò hỏi: “Anh ấy bồi thường cho cô cái gì?”

 

“Tối hôm qua anh ấy mới nói với tôi về sự tồn tại của cô, tôi không vui lắm, muốn anh ấy gửi vào thẻ cho tôi một trăm triệu, sáng nay anh ấy liền gửi tiền cho tôi, trong lòng tôi cũng nguôi giận.” Tô Hi trả lời cô ta một cách nhẹ nhàng mà tự nhiên.

 

Mắt Ôn Đại trực tiếp trừng lớn hơn: “Gô… Cô vậy mà lại đòi tiền của anh ấy? Đây là cách mà cô muốn anh ấy bồi thường? Tại sao anh ấy sẽ thích loại phụ nữ như cô chứ?”

 

Tô Hi ở trong mắt Ôn Đại đã hoàn toàn trở thành một cô gái vô cùng xấu xa không thể đồng tình, tính tình thì kém cỏi, còn tham tiền tham danh lợi. Quả thực làm cho cô ta phải lo lắng cho tương lai của Ôn Lệ Thâm.

 

Tô Hi nắm được bí quyết để làm người phụ nữ này tức giận, cô tự tin nói: “Không cần biết tôi là dạng người gì, anh ấy vẫn thích tôi!”

 

Ôn Đại trực tiếp nghẹn họng, từng thấy người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy loại không biết xấu hổ như vậy.

 

Cô ta cười lạnh một tiếng: “Có phải cô quá tự tin không? Lệ Thâm mà tôi quen, anh ấy tuyệt đối không có khả năng thích loại người như cô.”

 

“Vậy thì có thể là tình cảm của cô và anh ấy không sâu sắc! Cho nên cô còn chưa đủ hiểu anh ấy.” Tối hôm qua Tô Hi biết cô ta và Ôn Lệ Thâm chưa từng có gì với nhau thì món nợ này đã bỏ qua rồi.

 

Ôn Đại lại tức giận vô cớ, cười lạnh nói: “Tình cảm của tôi và anh ấy không sâu sắc? Tôi và anh ấy cũng đã gặp cha mẹ, cũng suýt nữa thì kết hôn rồi.”

 

Trong lòng Tô Hi lại căng lên, có hơi ảo não vì tối hôm qua không hỏi thêm Ôn Lệ Thâm một chút, cô đành phải hỏi: “Vậy vì sao hai người không kết hôn?”

 

Ôn Đại lại nghẹn lại, nguyên nhân này, cô ta thật sự không định nói cho Tô Hi, miễn làm cho cô đắc ý. Cô ta nhìn chăm chú vào Tô Hi: “Không phải tôi đả kích cô, nói thật, tôi cảm thấy cô không xứng với Lệ Thâm.”

 

“ÒI Xứng hay không xứng không phải do cô quyết định, là anh ấy quyết định. Anh ấy nói tôi xứng thì là xứng, cô tưởng tôi trèo cao anh ấy sao? Không, là anh ấy theo đuổi tôi.” Tô Hi tự tin lên tiếng, sau đó cô nhìn thoáng qua thời gian: “Tôi không tiếp cô nữa, tôi còn phải đi chọn quà kỷ niệm.”

 

Ôn Đại tức khắc xấu hổ đứng ở cửa phòng khách: “Lệ Thâm không ở nhà sao?”

 

“Anh ấy đi ra ngoài, buổi chiều sẽ về, cô phải đợi anh ấy sao?” Tô Hi ngắng đầu hỏi, sau đó lại tò mò hỏi một câu: “Lần trước cái túi Hermamn kia, cô bảo anh ấy làm lại sao? Cái túi đó tôi rất thích, gấp trăm lần tôi cũng sẽ không nhường cho GÓI”

 

Ôn Đại không khỏi lạnh lùng trào phúng một tiếng: “Gấp trăm lần cô cũng không cho?”

 

“Đây không phải tôi nói, là Lệ Thâm nói, anh ấy bảo tôi gấp trăm lần thì cũng đừng nhường.” Tô Hi chính là muốn chọc giận Ôn Đại.

 

Quả nhiên Ôn Đại lại bực bội, ngay cả chuyện này vậy mà cô ta cũng nói cho Ôn Lệ Thâm? Khóe miệng cô ta giật giật: “Cô không cần khoe trước mặt tôi, tôi không để bụng.”

 

“Tất nhiên cô không để bụng, vậy vì sao cô lại muốn xuất hiện ở trước mặt tôi làm tôi khó chịu? Mục đích của cô rất rõ ràng, muốn tôi vì sự tồn tại của cô mà tức giận với Lệ Thâm. Cũng may, tôi rất yêu anh ấy, sẽ không vì một người yêu cũ tình cảm không sâu sắc mà ghen đâu!”

 

Vẻ mặt Tô Hi mang biểu cảm cởi mở.

 

Sắc mặt Ôn Đại dần trở nên khó coi, lời Tô Hi nói vậy mà lại làm cô ta không còn lời nào để nói. Vốn dĩ cô ta không định tranh gì, nhưng bây giò, cô ta thật sự không muốn Tô Hi yên ổn: “Vậy cô biết mật khẩu cái cửa này có ý nghĩa gì không? Là sinh nhật của tôi và Lệ Thâm ghép lại, việc này nói lên được là trong lòng anh ấy không hề quên tôi.”

 

“ÒI Cảm ơn đã nhắc nhở, lát nữa sẽ đổi thành sinh nhật của tôi và anh ấy ghép lại, tôi muốn tất cả mật khẩu của anh ấy đều phải sửa.” Tô Hi bá đạo nói.

 

“Trên mặt bàn của anh ấy có ống đựng bút tôi đã từng tặng, anh ấy cũng không ném đi.” Ôn Đại tiếp tục nói.

 

“Còn nữa không? Nói hết ra đi! Buổi chiều tôi bảo anh ấy đổi hết, đổi hết tất cả những thứ trước kia của hai người.” Tô Hi hỏi ngược lại.

 

Ôn Đại cắn cắn môi, ánh mắt nheo lại, cười lạnh nói: “Vị trí biệt thự này cũng là tôi chọn, có phải ngay cả cái biệt thự này cô cũng muốn đổi đi hay không?”

 

Tô Hi vừa nghe, sắc mặt hơi trắng bệch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK