Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2379:

 

Ông là một nhà lãnh đạo tốt trong só các nhân viên, và là một người nồi tiếng trong giới từ thiện, rất được mọi người kính trọng.

 

Cố Minh Phàm lấy ra một phần tư liệu mới được gửi đến, là một tập đoàn y tế có ý định hợp tác từ thiện với công ty của ông. Mà điều khiến Có Minh Phàm cảm thấy kinh ngạc là tập đoàn y tế này là một đế chế y tế có thể gây chắn động toàn thế giới. Tại sao một tập đoàn lớn như vậy lại muốn hợp tác với công ty của họ? Ông nghĩ sao cũng không thể tìm ra lý do cho điều này.

 

Khoảng mười giờ, một hàng ba chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cổng lớn của một công ty từ thiện nổi tiếng.

 

Người trợ lý luôn đứng đón khách ở cổng nhìn thấy hàng xe này ngay lập tức bấm điện thoại gọi cho Cố Minh Phàm.

 

“Có tổng, vị khách từ tập đoàn y học đã đến rồi ạ.”

 

“Được, tôi xuống ngay.” Cố Minh Phàm cũng rất kích động, bọn họ nếu thật sự có thẻ thu hút được tập đoàn lớn như vậy đầu tư vào quỹ từ thiện thì quả là một chuyện đáng mừng”

 

Ông không thể lơ là được.

 

Trợ lý của Cố Minh Phàm đang định tiền đến gần mở cửa xe, nhưng những vệ sĩ từ trước và sau đã bước xuống, động tác rất nhanh mở cửa xe ra, đồng thời cũng cảnh giác không cho người xung quanh đến gần.

 

Một đôi chân thon dài đặt xuống, người trợ lý kinh ngạc phát hiện, thì ra ông chủ lớn của đế quốc y học hoá ra là một người trẻ tuổi, dựa vào khí chất của anh thì hoàn toàn không thể đoán chính xác tuổi của của anh được.

 

Vẻ ngoài của anh còn rất trẻ, nhưng lại mang đến cho người ta khí chất trưởng thành và trần định, như thể ngay cả một doanh nhân ban mươi, năm mươi tuổi đứng trước mặt anh cũng trở nên vô cùng tháp bé”

 

“Xin hỏi, ngài có phải là Hạng tiên sinh không ạ?” Người trợ lý vội nở nụ cười, lên tiếng hỏi “Đúng vậy. Tôi có một cuộc hẹn với Có tổng lúc mười giờ ba mươi.” Hạng Bạc Hàn gật đầu.

 

Lúc này, người trợ lý mới phát hiện, có một cô gái xinh đẹp được vệ sĩ bảo vệ từ phía bên kia đi tới, anh ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cô gái này xinh đẹp quá, chẳng lẽ là bạn gái của Hạng tiên sinh sao?

 

Quả nhiên là đàn ông giàu có, ngay cả bạn gái của cũng thuần khiết và tinh tế như vậy.

 

“Xin chào, mời vào trong, Có tổng của chúng tôi đã đợi mọi người rất lâu rồi.” Người trợ lý không dám lơ là, vội vàng mời bọn họ vào trong.

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn về phía đại sảnh, hai mắt cô kích động đến mức đỏ bừng, cô ngắng đầu nhìn Hạng Bạc Hàn, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng không kiềm chế được.

 

Hạng Bạc Hàn vươn tay vuốt ve sau gáy cô, hành động này có tác dụng xoa dịu, hơn nữa lại có cảm giác vô cùng cưng chiều, khiến Nghê Sơ Tuyết cảm thấy rất thoải mái.

 

“Hạng tiên sinh, xin mời đi hướng này, Cố tổng của chúng tôi lập tức xuống ngay.” Trợ lý nói vừa dút lời thì nhìn thấy thang máy đã đến tầng một, cửa thang máy mở ra.

 

Cố Minh Phàm nhanh chóng bước ra khỏi thang máy, ông vừa nhìn lướt qua đã nhận ra người thanh niên cao lớn đang được vệ sĩ vây quanh, ông vội vàng tiền đến bát tay, vẻ mặt vô cùng vui mừng: “Hạng tiên sinh, xin chào, tôi là Có Minh Phàm, đã nghe danh của quý công ty từ lâu.”

 

Hạng Bạc Hàn gật đầu mỉm cười: “Hân hạnh được gặp mặt.”

 

Nói xong, anh đưa tay ra bắt tay với Có Minh Phàm.

 

Mà Nghê Sơ Tuyết lạ không ngờ ba cô lại xuất hiện đột ngột như vậy, cô đứng ở một bên kích động không nói nên lời. Trên người ba có một loại có khí chất tao nhã, ấm áp, mà cô lớn lên trông rất giống ba, cô cảm nhận được một cảm giác thân quen phát ra từ sâu trong huyết thống, khiến cho cảm xúc của cô càng lúc càng kích động.

 

Sau khi Cố Minh Phàm rút tay về, ông không khỏi bị cô gái trẻ bên cạnh Hạng Bạc Hàn hấp dẫn, bởi vì cô đứng ngay bên cạnh Hạng Bạc Hàn, nói rõ lên thân phận quan trọng của cô, hơn nữa, cũng bởi vì cô gái này cho ông một cảm giác chấn động từ tận đáy lòng, một cảm giác vô cùng thân thiết không sao hiểu được, khiến ông cảm thấy như đã quen biết với cô từ trước.

 

Nghê Sơ Tuyết muốn gọi ông một tiếng “ba”, nhưng cổ họng cô như nghẹn đắng lại, đôi mắt to tròn của cô đong đầy nước mắt, cô không biết làm thế nào để giới thiệu bản thân.

 

Hạng Bạc Hàn lập tức chú ý đến, anh vươn tay nắm lấy tay cô, nói với Cố Minh Phàm: “Cố tổng, tôi muốn nói chuyện riêng với ngài.”

 

Cố Minh Phàm thu hồi ánh mắt khỏi khuôn mặt của Nghê Sơ Tuyết và gật đầu: “Được, mời đi theo hướng này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK