Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hạ nghĩ đến Đoá Đoá đáng thương như vậy, cô vậy mà quên đến thăm nó, lập tức cắn môi đỏ mọng: “Thực xin lỗi, tôi thật sự là quên mắt.”

 

Hình Nhất Phàm muốn cho người đàn ông đối diện biết rằng mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn giản như những người hàng xóm, anh hừ nhẹ nói: “Lúc về cô cho nó ăn di, “Được! Để tôi, để tôi.” Bạch Hạ đương nhiên là vui vẻ đồng ý.

 

Đúng lúc này, Tạ Dịch Vĩ bị trợ lý của ba gọi đi: “Tạ thiếu gia, Tạ tổng bảo anh sang đó một chút, chắc là để cắt bánh.”

 

Tạ Nhắt Vĩ đành phải đứng lên nói với Bạch Hạ: “Bạch Hạ, vậy tôi đi qua đó một chút đã.”

 

“Được! Anh cứ đi đi.” Bạch Hạ gật gật đầu.

 

Tạ Nhất Vĩ rời khỏi bàn. Hình Nhất Phàm không cảm thầy thèm ăn, trước khi đến đây anh đã ăn tối rồi. Anh quay đầu lại nhìn người phụ nữ bên cạnh giống như muốn hỏi tội cô vậy.

 

“Xem ra cô kết bạn giỏi đấy nhỉ, nhanh như vậy đã kết được bạn tốt rồi?”

 

Bạch Hạ biết anh đang mỉa mai cô, cô không biết nên khóc hay cười nhìn anh nói: “Chúng tôi chỉ tuỳ tiện tán gẫu mọt chút thôi mà!”

 

“Tán gẫu sao? Tôi thấy hai người giống đang liếc mắt đưa tình thì có.” Hình Nhát Phàm không kìm được mà hừ một tiếng.

 

Bạch Hạ bị chẹn họng, thay vào đó cô tò mò hỏi: “Anh rõ ràng đã biết tôi sẽ đến đây, nếu như anh cũng đến, sao anh không nói trước với tôi một tiếng!”

 

*Có cần thiết không?” Hình Nhất Phàm nhếch môi hỏi.

 

Bạch Hạ lại bị chẹn họng, tối nay Hình Nhất Phàm như thể ăn phải thuốc nỗ vậy, hay là ai chọc anh tức sao?

 

Hay là tối nay không thích hợp để trò chuyện?

 

“*ÒI” Bạch Hạ phồng má, không biết nên nói gì nữa.

 

Đột nhiên, Bạch Hạ ngửi thấy quanh mũi có mùi máu tanh, cô còn tưởng rằng mình bị ảo giác, không khỏi cẩn thận ngửi lại thử, xung quanh bọn họ quả thật nồng nặc mùi máu tanh.

 

Bạch Hạ lập tức nghĩ đến, bà dì của cô cũng chưa đến, mùi máu tanh ở đâu ra vậy chứ?

 

Bạch Hạ không khỏi lần theo mùi máu đó, vì vậy, khuôn mặt của cô bát giác tiến lại gần cánh tay của Hình Nhất Phàm.

 

Hình Nhất Phàm nhìn thấy cô khit khit ngửi ngửi trên cánh tay anh như một chú cún con, cánh tay này chính là cánh tay mà anh bị thương.

 

“Cô ngửi gì đấy?” Giọng Hình Nhất Phàm có chút đanh lại, anh không muốn đề cô phát hiện ra.

 

“Trên người anh có một mùi.” Bạch Hạ nói.

 

Hình Nhất Phàm nhíu mày hỏi: “Mùi gì?”

 

“Mùi máu! Mùi máu rất nồng! Anh bị thương ở đâu sao?”

 

Bạch Hạ có khứu giác rất nhạy, nhưng cô không nhìn thấy.

 

máu trên bộ tây trang của anh! Trông anh giống như chẳng bị sao cả.

 

Hình Nhất Phàm không ngờ lại có thể bị cô ngửi ra được, anh che nhẹ vết thương, cũng không muốn giấu diếm cô: “Vừa rồi đánh nhau với vài người, bị thương một chút.”

 

“Hả? Vậy sao anh không đến bệnh viện?” Bạch Hạ kinh ngạc hỏi, cảm thấy đau lòng cho anh: “Anh bị thương ở đâu? Có nghiêm trọng không? Mau đến bệnh viện thôi!”

 

Hình Nhất Phàm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đây lo lắng cho anh, đột nhiên cảm thấy mình nên rời đi thôi.

 

“Được! Vậy cô đi cùng tôi đi.” Hình Nhất Phàm nhướng mày và nói.

 

Bạch Hạ cũng cuống cả lên, bởi vì mùi máu trên người anh quá nặng, nhát định là bị thương không nhẹ.

 

“Được, tôi đi cùng anh, nhanh lên!” Bạch Hạ lập tức đứng dậy, vươn tay đỡ lấy cánh tay anh.

 

Hình Nhất Phàm vừa đứng dậy, Bạch Hạ đã nắm lấy cánh tay anh, không mang để ý gì nữa, kéo anh đi về phía ngoài cửa.

 

Cảnh này vùa hay bị những người nên nhìn thấy trong sảnh tiệc đều nhìn thấy, Tạ Đức, Bạch Thế Trạch, Diệp Giai Mị, Tạ Nhất Vĩ, bọn họ đều biết thân phận của Hình Nhất Phàm, nhưng vào lúc này, Bạch Hạ lại đang nắm tay anh thân mật như vậy!

 

Bạch Hạ vội vàng kéo anh ra ngoài, lúc này mới chợt nghĩ đến gì đấy, quay đầu lại nói với Bạch Thế Trạch: “Ba, con đi trước đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK