Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong, Lam Sơ Niệm vội cầm điện thoại lên, xem một loạt tin ở trên mạng. Vừa mở ra cái, không lâu trước đó lại có một tin tức khiến cho gương mặt cô biến đổi, cả người SỢ ngây ra.

 

“Sao vậy?” Lam Thiên Thần nhìn gương mặt trắng bệch của cô, anh đưa tay cầm điện thoại di động của cô để xem.

 

Lúc Lam Thiên Thần đọc xong tin tức này, cũng giận dữ vô cùng. Kẻ nào nói linh tính như vậy, còn nhắm vào việc Lam Sơ Niệm là con nuôi, rồi nói Lam Sơ Niệm là con dâu nuôi từ nhỏ của nhà họ Lam.

 

Lam Thiên Thần thật sự tức tới độ gương mặt đẹp trai trắng trẻo vô cùng khó coi. Việc này, ba mẹ cũng bảo họ phải che dấu Sơ Niệm. Bây giờ lại để Sơ Niệm nhìn thấy trên mạng?

 

“Sơ Niệm, em đừng tin mấy chuyện này, em không phải con nuôi, là con của ba mẹ.” Lam Thiên Thần có hơi bối rối an ủi, chỉ lo cô sẽ tin chuyện trên mạng.

 

Trong lòng Lam Sơ Niệm lo lắng sợ sệt, cũng không phải vì chuyện thân phận, mà vì chuyện của cô và anh cả, lần này đã nhanh chóng truyền trên mạng rồi. Cô không muốn vì cô mà anh cả lại phải mang nhiều tiếng xấu như vậy.

 

“Sơ Niệm, em tin anh đi, em thật sự không phải con nuôi, đừng đặt chuyện này trong lòng.” Lam Thiên Thần vội vàng nói, anh đã hứa trước mặt ba mẹ sẽ tuyệt đối không tiết lộ nửa câu về chuyện này. Anh cũng có nghĩa vụ bảo vệ sự thật này.

 

Lam Sơ Niệm mim môi nở nụ cười, lắc đầu nói: “Anh hai, cảm ơn anh, nhưng mà em biết thân thế của em, em thật sự là con nuôi không phải sao?”

 

Lần này gương mặt Lam Thiên Thần có hơi đặc sắc, anh nuốt ngụm nướ bọt, không thể tin là Lam Sơ Niệm đã thừa biết chuyện thân thế này.

 

“Ai… ai nói cho em biết?” Lam Thiên Thần nháy mắt, vẫn lo lắng.

 

“Là em không cẩn thận nghe thấy ba mẹ nói chuyện mới biết, em không hề tức giận, cũng không có trách ai hét.

 

Em rất tự nhiên đón nhận việc này, nên mọi người không cần lo lắng. Em thật sự không giận.” Vẻ mặt Lam Sơ Niệm chân thành giải thích.

 

Điều này khiến Lam Thiên Thần có hơi dở khóc dở cười, không ngờ, anh lại lo lắng không đâu nhiều như vậy với cô.

 

Haizz, cũng may là em gái biết, không thì, anh làm sao mà nói ra.

 

“Mọi người gạt em cũng vì lo lắng em không đón nhận được sự thật.” Lam Thiên Thần bát đắc dĩ nói.

 

Lam Sơ Niệm vỗ vai của anh: “Anh hai, anh đừng lo lắng, em thật sự không sao cả.”

 

“Lát về tới nhà, chúng ta tâm sự với ba mẹ đi.” Lam Thiên Thần cười nói.

 

Lam Sơ Niệm nhìn lời đồn trên mạng, trong lòng cô thật sự không dễ chịu. Rốt cuộc là ai đã đưa ra lời đồn ác độc như vậy để tổn thương bọn họ chứ?

 

Tuy rằng cô nói chuyện thân phận của mình với Trang Noãn Noãn. Nhưng cô tin Noãn Noãn sẽ không làm như vậy. Vì vậy chắc chắn là người có dụng tâm khác, có tình tiết lộ chuyện này với truyền thông.

 

Lam Sơ Niệm bình thường tốt với mọi người, việc ám hại sau lưng này thật khiến cô rất thất vọng.

 

Đến nhà họ Lam, Lam Thiên Thần lập tức mở cửa xe trước, bởi vì anh muốn nói trước việc này với ba mẹ, miễn việc họ lại nói dối, thế thì không hay rồi. Lam Sơ Niệm biết anh hai vội vã làm việc gì, cô liền kéo vali theo, tài xế mang vào trong đại sảnh giúp cô.

 

Ba mẹ Lam đứng bên cạnh nghe, nghe thấy con thứ nói vậy, đều sợ hãi nhìn nhau, không ngờ chuyện bọn họ giấu diềm hai mươi năm tới hôm nay vẫn không dáu được.

 

“Ai nói cho Sơ Niệm?” Me Lam thầm nghĩ có phải con cả vô ý nói cho cô biết?

 

“Ba mẹ, là hai người nói chuyện này đã để Sơ Niệm nghe trộm được.” Lam Thiên Thần giải thích.

 

Bố mẹ Lam nghĩ tới lúc giấu con gái cũng thường hay nhắc chuyện này, đành thở dài trong lòng.

 

Ở trong đại sảnh, viền mắt bà Lam có hơi đỏ lên, để cô biết sự thật về thân phận mình cũng khiến bà có chút xót xa.

 

Bà Lam đưa tay nắm chặt tay Sơ Niệm, đỏ mắt nói: “Sơ Niệm là mẹ sai, mẹ nên sớm nói cho con biết.”

 

Lam Sơ Niệm cũng không khỏi yêu lòng, đôi mắt cô cũng hiện lên tia lệ: “Mẹ, con không trách mọi người. Con thật sự rất thương mọi người, bất kể mọi người làm gì cũng là muốn tốt cho con.”

 

“Sơ Niệm không cần biết con là con ai, ba mẹ vẫn luôn như vậy, đối xử công bằng, con chính là con nhà họ Lam.”

 

Ba Lam nhẹ giọng ở bên cạnh khuyên bảo.

 

Lam Thiên Thần lặng lẽ mang vali về phòng cho cô, tình cảnh cảm động này anh vẫn muốn tránh đi.

 

“Ba, mẹ con có thể hỏi một chuyện không? Năm đó hai người gặp được con ở đâu? Ba mẹ ruột của con sao lại không cần con nữa?” Lam Sơ Niệm nói ra điều giấu kín trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK