Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Nguyệt Hoàng cầm lấy điện thoại, màn hình là tắm ảnh lần trước chụp cho Lam Thiên Thần, đôi môi đỏ mọng của cô cong lên một nụ cười ngọt ngào, đối với ảnh chụp vô cùng thưởng thức.

 

Xem xong, cô liền mở điện thoại muốn gọi vào số Lam Thiên Thân hỏi một chút.

 

Nhưng mà điện thoại vừa gọi đi, cô lại do dự, cô cùng không muốn làm một người phụ nữ luôn theo dõi hành tung của bạn trai, cô sẽ để cho Lam Thiên Thần có đầy đủ thời gian riêng tư.

 

Bùi Nguyệt Hoàng chịu đựng, cô chống cằm đọc văn kiện.

 

Cửa thang máy trước văn phòng ting một tiếng mở ra, chỉ thấy người đàn ông mặc một thân sơ mi trắng cùng cà vạt tối màu, kết hợp với tây trang hoàn mỹ, lộ ra thân hình quyền rũ.

 

Lam Thiên Thần bước ra khỏi thang máy, dáng người thon dài tao nhã mê người, giống như trong khoảng thời gian này anh đã trở thành một người đàn ông thuần thục, cả người là hơi thở trầm ổn, thậm chí có một loại hương vị cắm dục.

 

Nhưng đồng thời, anh vẫn như cũ mang gương mặt tuần tú khiến phụ nữ siêu lòng. Trong tay Lam Thiên Thần là một bó hoa hồng xinh đẹp, đàn ông cùng hoa tạo thành hình ảnh khiến tâm tình người khác kích động.

 

Anh vừa mới bước đến trước cửa văn phòng của Bùi Nguyệt Hoàng, Hứa Mẫn cũng vừa vặn phải đi đưa văn kiện, cô nhìn thấy hoa trong tay Lam Thiên Thần lập tức kinh ngạc muốn hỏi một câu.

 

Lam Thiên Thần lập tức hướng cô làm một động tác im lặng, đôi môi mỏng câu lên ý cười, ý bảo Hứa Mẫn đừng làm kinh động người phụ nữ bên trong.

 

Hứa Mẫn lập tức hiểu ý, che miệng chạy đi, thay bà chủ sắp nhận được hoa vui vẻ.

 

Lam Thiên Thần đứng ở cửa vươn tay gõ cửa, liền nghe bên trong truyền đến tiếng của Bùi Nguyệt Hoàng.

 

Cô còn nghĩ nhất định là Hứa Mẫn cho nên âm thanh vô cùng bình tĩnh.

 

Cửa đẩy ra, Lam Thiên Thần đem hoa giấu ở sau lưng, cất bước đi vào trong.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngắng đầu, lúc nhìn vào người đàn ông anh mắt cô lập tức hiện lên sự vui mừng kích động như đứa trẻ, cô đứng lên ôn nhu cười: “Quay lại rồi.”

 

Lam Thiên Thần đem bó hoa chặt chẽ giấu sau lưng, cong môi cười: “Mang cho em một món quà, đoán xem là cái gì?”

 

Quà này nọ đối với phụ nữ mà nói chẳng cần phân biệt lớn nhỏ hay tuổi tác, chỉ cần nghe nói nhận được quà liền sẽ lập tức ngập tràn chờ mong, nội tâm vui sướng ngọt ngào.

 

Bùi Nguyệt Hoàng quả nhiên đã mừng rỡ rộ lên, cô híp mắt còn nghiêm túc suy đoán, nhưng mà cô lại không biết anh tặng cái gì?

 

“Cho thêm 1 cơ hội, đoán sai phải phạt?” Lam Thiên Thần cong môi cười đến có chút xấu xa.

 

Bùi Nguyệt Hoàng trong lòng mừng thầm, được, cô chính là thích bị anh phạt! Vậy thì cố ý đoán sai đi! Bùi Nguyệt Hoàng làm bộ còn thật sự tự hỏi, cô đáp: “Em nghĩ là móc chìa khóa yêu thích của em.”

 

Lam Thiên Thần xì một tiếng cười rộ lên: “Vậy nên phạt rồi.”

 

Nói xong, anh đưa bó hoa hồng giấu sau lưng ra. Hoa hồng bên trên còn động sương tươi mới, xinh đẹp.

 

Ánh mắt Bùi Nguyệt Hoàng lập tức trừng lớn, kinh hỉ gấp bội, hoa hồng sao?

 

Đây là loại hoa cô thích nhát.

 

“Anh… anh sao lại mua hoa hồng?” Bùi Nguyệt Hoàng một bên vui mừng, một bên lại tò mò hỏi.

 

Lam Thiên Thần đưa hoa cho cô, cười nói: “Chỉ cần em thích, về sau mỗi ngày đều tặng em.”

 

“Không cần! Em thích kinh hỉ như vậy, tặng mỗi ngày sẽ không còn kinh hỉ nữa.” Bùi Nguyệt Hoàng ngắng đầu nói, cô thích anh bỗng nhiên cho cô một niềm vui bất ngờ nhỏ bé như vậy.

 

Lam Thiên Thần nhìn thấy cô vui vẻ giống như một cô gái nhỏ, đưa hoa lên ngửi ngửi, mặt mày ôn nhu làm anh muốn thực hiện trừng phạt của mình.

 

“Đã đoán sai, em nói phải phạt thế nào?” Lam Thiên Thần trầm giọng hỏi cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng nghiêng đầu đắc ý nhìn anh: “Anh thích thế nào. cũng được. Em tự nguyện chịu phạt.”

 

“Vậy phạt em cả đời ở bên anh, vui vẻ hạnh phúc.”

 

Lam Thiên Thần vừa nói, vừa chế trụ cổ cô, đôi môi khẽ lướt trên đôi môi đỏ mọng của cô.

 

Bùi Nguyệt Hoàng gật đầu: “Được. Em nhận hình phạt này.

 

Bùi Nguyệt Hoàng ôm hoa, ngồi trên ghế sofa, dường như: thấy không đủ, Lam Thiên Thần ngồi xuống cạnh cô, có chút đố kị nhìn bó hoa: “Sớm biết sẽ không mua nó.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi quay đầu nhìn anh: “Vì sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK