Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng chị chưa có cần.”

 

Tô Thẫm vẫn cảm thấy đưa cho cô ấy thích hợp hơn.

 

“Em cũng chưa có bạn trai mà!”

 

Nhan Mộng chu môi cười, sau đó, chân liền dẫm lên váy, dọa cô sợ đến mức ngả người sang một bên, Hàn Dương lền đi tới đỡ cô.

 

Nhan Mộng đột nhiên cảm thấy xấu hỏ, còn trong mắt Hàn Dương thì lại tràn đầy ý cười: “Không sao chứ!”

 

“Em không sao, cảm ơn.”

 

Trong lòng Nhan Mộng có chút không vui, câu nói chưa có bạn trai lúc nãy của cô đáng lẽ người đàn ông này phải nghe thấy chứ!

 

Quả thực là Hàn Dương có nghe thấy, hơn nữa còn rất vui mừng.

 

“Chị Thắm, có lên! Em hy vọng lần tới có thể dự đám cưới của chị.”

 

Đường Tư Vũ cười với Tô Thắm.

 

Tô Thấm đành cười bó hoa vào lòng, đưa lên mũi ngửi: “Đón lấy ít may mắn của „ em.

 

Dưới khan đài, ánh mắt Mộ Phi đã mang theo sự chúc phúc, anh thực sự không thể chúc phúc cho người có được Đường Tư Vũ.

 

Lúc này, chuông điện thoại anh vang lên, anh cầm lên nhìn, là Đường Y Y gọi tới, anh cầm điện thoại lên rời ghế ngồi đi ra bên cạnh nghe máy.

 

“Alo.”

 

“Mộ Phi, em rất hoảng loạn và sợ hãi, em không biết tại sao trong lòng lại có một dự cảm không hay, khi nào Hình Nham giao công ty cho anh?”

 

Giọng nói của Đường Y Y ở đầu dây bên kia lộ ra sự gấp gáp.

 

“Đừng lo, cần chút thời gian, tối muộn chút anh sẽ qua thăm em.”

 

“Được, nhất định anh phải tới đây nhé, em cần anh.”

 

Đường Y Y thấp giọng nói.

 

“Được, muộn chút nhé, giờ anh chưa đi được.”

 

“Anh đang ở đâu?”

 

“Anh đang dự hôn lễ của Tư Vũ.”

 

“Cái gì? Anh đi tham dự hôn lễ của cô ta?

 

Sao anh lại đến đó?”

 

Đường Y Y hơi kinh hoàng.

 

“Anh đã buông tay cô ấy rồi.”

 

“Mộ Phi, anh cam tâm sao? Anh yêu cô ta như thế, cô ta lại đi cưới người đàn ông khác, anh không hận sao?”

 

Đường Y Y vẫn không quên làm dấy lên sự căm hận của anh đối với Hình Liệt Hàn.

 

Mộ Phi lập tức ngăn cô ta lại: “Y Y, con người sống, không nhát thiết cứ phải căm hận ai đó mới là tốt, có những lúc, buông bỏ tốt hơn hận thù rất nhiều.”

 

“Tóm lại, em sẽ hận Đường Tư Vũ cả đời này.”

 

“Tối nay muộn chút anh sẽ qua.”

 

Mộ Phi nói xong liền tắt máy, anh chuẩn bị quay lại đại sảnh thì đột nhiệt nghĩ gì đó, liền quay người đi ra cổng lớn.

 

Anh không nhất thiết phải ở lại đây nữa, vừa ngồi vào xe, Mộ Phi liền nhận được điện thoại của trợ lý.

 

“Mộ tổng, ngài thật sự nên đi tìm Hình Nham, tôi cảm thấy ông ta đang âm mưu làm chuyện gì đó, nhà ông ta liên tục có luật sự và mấy kẻ thân tín ra vào.”

 

“Cậu cứ quan sát trước đã, lát nữa tôi sẽ quay lại.”

 

Mộ Phi nói xong, trong lòng nghĩ chắc anh không thể đi gặp Đường Y Y nữa rồi, anh phải xử lý chuyện này trước đã.

 

Hình Trạch. Lúc này Hình Nhâm đang triệu tập luật sự để bàn bạc thương lượng việc gì đó, nhưng người của ông ta lại đang đứng ở trong một khách sạn không xa đợi một người, một người hoàn toàn có thể giúp được ông ta.

 

Chuông cửa reo lên, Hình Nham đích thân ra mở cửa, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng ở ngoài cửa nhìn ông ta: “Hình tổng, đợi lâu rồi!”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK