Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được!” Đường Tư Vũ nói chắc như đỉnh đóng cột, không thể để anh vượt qua ranh giới. Nếu không giữ vững lập trường của mình, người đàn ông này sẽ được nước lần tới.

 

Đôi mày kiếm của Hình Liệt Hàn nhướng lên, anh không tin đêm nay cô có thể đề phòng anh cả đêm! Anh cứ chờ kịch hay đề xem thôi.

 

“Được! Tôi đi tắm trước, em cũng nên tắm rửa sạch sẽ đi!” Anh dặn dò.

 

Đường Tư Vũ sắc mặt hơi đỏ lên: “Tôi không tắm. Nếu anh chê tôi bẩn thì đừng tới.”

 

Hình Liệt Hàn khit mũi: “Cho dù em không tắm rửa thì tôi vẫn sẽ đến.” Nói xong, anh bước qua cánh cửa về nhà mình.

 

Tất nhiên Đường Tư Vũ vẫn sẽ đi tắm!

 

Trước khi vào phòng tắm, cô đã khóa trái cửa bên trong. Cô mang theo bộ đồ ngủ bảo thủ, an tâm bước vào phòng tắm.

 

Sau khi tắm xong, cô nảy ra một ý tưởng hay. Cô đem một chiếc chăn tới, sau đó cuộn tròn lại thành một đường thẳng, đề ở giữa chiếc giường, chăn sẽ trở thành ranh giới, cô sẽ có thể cảnh cáo Hình Liệt hàn để anh ta không vượt qua ranh giới này.

 

Sau khi Đường Tư Vũ làm xong, cô hơi ra mồ hôi, cô đi rửa mặt thì nghe thấy tiếng gõ cửa ở bên ngoài. Đường Tư Vũ đi ra mở cửa.

 

Vừa mở cửa ra.

 

Cô như ngây ngốc.

 

Người đàn ông đứng bên ngoài, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm sang

 

“Anh…anh làm gì thế?” Đường Tư Vũ nhìn anh chằm chằm, muốn tức điên, người đàn ông này có biết tôn trọng người khác là như thế nào không?

 

Hình Liệt Hàn cong môi cười: “Đừng lo, tôi mặc quần lót bên dưới rồi.” Nói xong, anh kéo mạnh chiếc khăn tắm xuống, lộ ra chiếc quần lót hình viên đạn màu đen.

 

tam Đường Tư Vũ vội vàng “a” lên một tiếng, che mắt lại: “Anh có thể mặc đồ ngủ vào rồi hãng qua đây được không?”

 

“Thật không may, tất cả đồ ngủ của tôi đã được đem đi giặt khô rồi.” Hình Liệt Hàn thuận miệng nói, hơn nữa, anh không sợ tìm không ra lý do.

 

Đường Tư Vũ nhìn qua kẽ tay, quả nhiên anh đang mặc quần lót, nhưng vẫn rất ngang ngược, cô nghiến răng nói: “Tôi không tin!”

 

“Tùy em tin hay không tin! Dù sao đêm này tôi cũng để như này đi ngủ.” Nói xong, anh mở cửa phòng của cô, thân hình cao lớn bước vào.

 

Phía sau, ánh mắt của Đường Tư Vũ vẫn dõi theo bóng hình anh, chỉ là nhìn từ phía sau thôi, dáng của người đàn ông này có cần phải hoàn mỹ như vậy không.

 

Tấm lưng thẳng tắp tràn đầy khí chất hoang dã, Hình Liệt Hàn dường như biết cô đang nhìn mình, anh không ngần ngại quay người lại.

 

Con ngươi của Đường Tư Vũ lại mở to, mái tóc đen của anh vẫn còn ướt, vài giọt nước tinh nghịch nhỏ từ ngọn tóc xuống trán, rồi dọc theo sống mũi cao cao, rơi xuống chiếc cằm xinh đẹp, và…yết hầu gợi cảm.

 

Xuống một chút nữa, bộ ngực cường tráng của người đàn ông và từng múi cơ bụng toát lên vẻ quyến rũ nam tính, đường nét của nhân ngư… Chết tiệt, thân hình của người đàn ông này thật sự quá hoàn hảo.

 

“Nhìn đủ chưa? Không phải lo, em không những có thể nhìn, tôi còn cho em chạm vào nữa đấy.” Hình Liệt Hàn khế cười, trong căn phòng yên tĩnh, giọng nói của anh làm người ta muốn rụng trứng.

 

Đường Tư Vũ nhanh chóng đảo mắt, hít thở nhưng không biết vì sao có chút bối rồi.

 

“Nhìn thấy cái chăn kia không? Anh ngủ ở bên kia, người không được qua vượt qua chăn đâu đấy.” Đường Tư Vũ ra lệnh.

 

Hình Liệt Hàn nhìn chiếc chăn và hừ một tiếng: “Dáng tôi cao như vậy, em nghĩ tôi có thể không vượt à?”

 

“Anh cố gắng đừng vượt qua.” Đường Tư Vũ ra lệnh.

 

Hình Liệt Hàn đành phải ậm ờ chấp nhận: “Vậy thì tôi sẽ có gắng hết sức.” Nói xong, anh gối đầu lên tay mình, nằm xuống.

 

Người đàn ông nằm xuống càng thần thái hơn, ánh đèn còn trải ra một lớp màu vàng kim, giống như một kiệt tác do chính Chúa vẽ nên, khiến phụ nữ muốn phạm tội.

 

Đường Tư Vũ thậm chí không thèm nhìn lại lần thứ hai, bởi vì nhịp tim của cô đã rất hỗn loạn rồi.

 

Bất giác đã 9 giờ 30 phút, Đường Tư Vũ nuốt nước bọt: “Tôi đói, tôi muốn ăn cái gì đó.”

 

Hình Liệt Hàn lập tức cong môi cười: “Ăn tôi đi.”

 

Đường Tư Vũ lập tức trừng mắt nhìn anh: “Anh ngủ đi.”

 

“Vừa hay tôi cũng đói, hay là, em nấu cho cả tôi nữa đi!”

 

“Trừ khi anh mặc quần áo vào.” Đường Tư Vũ không chịu nồi, một người đàn ông gần như khỏa thân đang làm loạn ngay trong nhà cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK