Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Tư Vũ nhận thấy sau lưng có một đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, cô đột ngột quay đầu lại, trực tiếp bắt gặp ánh mắt đang nhìn trộm mông cô của người đàn ông.

 

“Anh… Anh đang nhìn đâu vậy?” Đường Tư Vũ chống eo nhỏ, trừng mắt nhìn anh.

 

Hình Liệt Hàn cong môi cười: “Em nói xem nhìn đâu?”

 

“Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám quấy rồi tình dục, tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.” Đường Tư Vũ cảnh cáo. Người đàn ông này là một vật phẩm nguy hiểm, có thể bùng nỗ bắt cứ lúc nào. Cô cảm thấy phải luôn cảnh báo, phòng vệ, nếu không, ngày nào đó, người đàn ông này sẽ nổi cơn thú tính. Cô sẽ không có chỗ để khóc rồi.

 

Buổi tối năm năm trước, dáng vẻ như dã thú của anh khiến cô vẫn khắc sâu trong tâm trí.

 

Hình Liệt Hàn nhìn dáng vẻ như một con mèo hoang nhỏ của cô, đầu óc càng thêm nhột nhột, ngứa ngáy, muốn cắt hết móng vuốt sắc nhọn, bắt cô phải ngoan ngoãn, nghe lời.

 

“Cha em nói gì à?”

 

“Không.”

 

“Hai mẹ con kia có uy hiếp em không?”

 

Hình Liệt Hàn quan tâm, nói.

 

Đường Tư Vũ tiếp tục cúi xuống lau sàn nhà: “Không!”

 

“Đường Tư Vũ, đừng lãng phí tài nguyên tốt như anh. Nếu người nhà họ Đường dám bắt nạt em, thì cứ nói ra tên anh, anh sẽ chống lưng cho em.” Hình Liệt Hàn đề nghị.

 

“Cha tôi chính là người làm chủ trong nhà họ Đường. Anh ức hiếp nhà họ Đường, chính là ức hiếp cha tôi! Không cần, cám ơn.” Đường Tư Vũ cần mẫn lau sàn nhà.

 

Hình Liệt Hàn có chút không nói nên lời, sau khi đặt đĩa xuống, để không ảnh hưởng cô lau nhà, anh liền trở về phòng.

 

Đường Tư Vũ làm xong việc thì rất mệt mỏi. Cô tắm xong thì thấy đã mười giờ, tối nay thứ sáu, ngày mai thứ bảy, con trai không cần đi học, cô cũng không quản chặt thời gian nghỉ ngơi của con.

 

Cô cứ ngủ trước thôi.

 

Hình Liệt Hàn tự giác đưa con trai đi ngủ, không sang ầm ï với cô.

 

Mà đêm nay Ôn Lệ Thâm nằm ở trên giường, không có cảm giác buồn ngủ.

 

Gần đây đầu óc anh nhàn rỗi quá, lúc nào cũng nghĩ đến cô gái tên Tô Hi này.

 

Trong căn phòng ở nhà họ Ôn, Hình Nhất Nặc hoàn thành bài tập về nhà, liền ngồi trò chuyện video với Hình Nhất Phàm, cô ghen tị khi thấy anh trai tăng thể diện, vinh quang cho cha mẹ, mà cô, còn phải phiền người khác dạy bù cho.

 

Hôm nay còn tốt, 9 giờ đã có thể kết thúc.

 

Cô cũng phát hiện rằng Ôn Lương Diệu tốt hơn nhiều so với anh hai của mình.

 

Anh nói chuyện nhẹ nhàng, điềm đạm, không mắng mỏ khi cô mắc lỗi, không khiến cô bị căng thẳng tinh thần. Cô rất thích phương pháp dạy học của Ôn Lương Diệu.

 

Đến cả các đề toán không thích, cô dường như đều đã nắm được phương pháp làm, xem ra cũng không khó như thế.

 

“Đợi đến kỳ nghỉ hè, nhờ anh hai dẫn em qua đây chơi.”

 

“Thật ạ? Lúc đấy, cha mẹ còn ở đó không?”

 

“Vẫn còn! Ý cha mẹ là để em và Tiểu Hi cùng đến, gọi cả anh Liệt Hàn và chị Tư Vũ, cả nhà chúng ta cùng chơi ở đây.”

 

“Vâng! Tuyệt quá, em chắc chắn sẽ đi.”

 

Hình Nhất Nặc lộ ra vẻ mong đợi.

 

“Được rồi, em nhanh ôn bài đi! Sắp đến kỳ thi rồi, lần này đừng xếp hạng chót nữa. “

 

“Anh yên tâm, anh Lương Diệu dạy còn tốt hơn anh, em nhất định sẽ đạt thành tích cao trong kỳ thi này.”

 

“Hy vọng thế!” Hình Nhất Phàm cũng đặt kỳ vọng vào cô.

 

Tắt video, Hình Nhất Nặc thầm tự cổ vũ.

 

Cô không muốn mọi người xem nhẹ mình, cô phải chăm chỉ học tập.

 

Nhưng ngày mai hình như là thứ bảy … Yeel Có thể chơi rồi!

 

Trước khi đi ngủ, Hình Nhất Nặc nào còn nghĩ đến việc học? Những gì cô nghĩ chỉ là chuyện chơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK