Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng lúc tôi cũng phải quay về cho Đoá Đoá ăn.” Hình Nhất Phàm cũng lo lắng cho cô nhóc ở nhà.

 

Bạch Hạ thấy anh đối xử với Đoá Đoá rất tốt, cô cũng rất yên tâm, Đoá Đoá được nuôi trong nhà của anh, ít nhất sẽ không bị đối xử tệ bạc.

 

“Có lẽ thứ bảy tuần sau, tôi vẫn chưa thể đến giúp anh dọn dẹp được. Lần này tôi sẽ tính toán, bù lại cho anh.”

 

Bạch Hạ cùng anh tính toán rõ ràng.

 

Cảm giác thèm ăn sáng của Hình Nhất Phàm không biết tại sao lại mắt sạch, nhưng Bạch Hạ ngồi đối diện lại đang cực kỳ đói, ăn vô cùng ngon miệng.

 

Ăn sáng xong, Hình Nhất Phàm bế cô đi ra ngoài. Trong thang máy Bạch Hạ nhìn thấy mấy lần khách vào thang máy đều có chút xấu hồ, cô vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng của Hình Nhát Phàm, không dám nhìn những người khách này.

 

Nhưng ở tâng một, lúc hai cô gái bước ra khỏi thang máy thì tiếng trò chuyện hào hứng từ bên ngoài thang máy bay vào.

 

“Người đàn ông vừa rồi đẹp trai thật đó!”

 

“Tiếc là có bạn gái rồi.”

 

Cửa thang máy “đing” một tiếng mở ra, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hạ đỏ bừng vì xấu hồ, cô lén lút liếc nhìn Hình Nhất Phàm, phát hiện cho dù anh đã nghe thấy thì nét mặt của anh vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào.

 

Bạch Hạ lập tức thu lại mấy suy nghĩ vớ vẫn trong đầu, người ta còn không nghĩ gì, vậy hà tất gì cô phải suy nghĩ nhiều làm gì chứ?

 

May mắn thay, bọn họ đều đang độc thân, lỡ như anh có bạn gái thì cô đã phá hỏng chuyện tốt của anh rồi. Sau khi lên xe, Bạch Hạ gọi điện thoại cho người quản lý biệt thự bên kia xác nhận lại, đã có điện lại rồi, hơn nữa sắp tới sẽ không cúp điện nữa.

 

Bạch Hạ không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, tuần sau là thời gian để cô ở nhà nghỉ ngơi, chân bị thương như thế này, cô cũng không đi đâu được.

 

Xe của Hình Nhát Phàm lái đến trước cửa nhà anh, Bạch Hạ kinh ngạc nhìn anh, quay đầu hỏi: “Anh có thể đưa tôi đến trước cửa nhà tôi không?”

 

Ánh mắt vốn đang nhìn về phía trước của Hình Nhất Phàm từ từ chuyển sang nhìn chằm chằm cô: “Cô bị như vậy thì một mình sao có thể sinh hoạt được?”

 

“Anh yên tâm, tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân.” Bạch Hạ không để bụng cười nói.

 

“Tạm thời sống trong nhà của tôi đi! Đợi khi nào chân cô tốt hơn thì chuyển về nhà.” Giọng của Hình Nhất Phàm có một cảm giác vô cùng kiên quyết khiến người khác không thể từ chối.

 

Bạch Hạ không khỏi khẽ trừng to mắt, trong lòng rất cảm động nhưng cô vẫn là lo lắng nói: “Như vậy có phải là không tiện lắm không? Tôi sẽ quấy rầy anh mắt!”

 

“Nếu không thì, gọi người nhà cô đến chăm sóc cho cô đi.”

 

Ánh mắt của Hình Nhất Phàm khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

 

Trong mắt Bạch Hạ lóe lên vẻ mờ mịt, cô lắc đầu đáp: “Một mình tôi có thể sống được.”

 

Hình Nhất Phàm cũng không hỏi nhiều, anh lái xe vào sân của nhà mình, đẩy cửa bước xuống xe, anh đến bên ghế phụ, nói với Bạch Hạ bên trong: “Vậy thì ở nhà của tôi.”

 

“Tôi thật sự sẽ không quấy rầy anh sao?” Bạch Hạ thật ra cũng không có vấn đề gì, cô chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến anh. Ví dụ chuyện như lần trước, anh đưa một cô gái xinh đẹp về nhà.

 

Mày kiếm của Hình Nhất Phàm khẽ nhìu, không muốn dài dòng, vẫn là bế cô đến ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Bạch Hạ cũng vô cùng phiền muộn, hôm qua cô vẫn còn tốt, lúc này thì đi đâu cũng phải cần anh ôm.

 

Trên đỉnh đầu Bạch Hạ đưa xuống một cây bút và một tờ giấy, giọng nói của Hình Nhất Phàm truyền xuống: “Lát nữa tôi sẽ đến nhà cô, cô cần tôi đóng gói thứ gì sang đây thì bây giờ viết nó ra đây..”

 

Bạch Hạ giật mình, cô nhận lấy giấy bút, nói với anh: “Cảm ơn anh, Hình Nhất Phàm.”

 

Hình Nhất Phàm lên lầu ôm con mèo của mình, ổ của Đoá Đoá được đặt trong phòng anh. Tối hôm qua lúc ra khỏi nhà, Đoá Đoá bị anh nhốt trong một chiếc lồng có thức ăn và nhà vệ sinh dành cho mèo.

 

Bạch Hạ đang ngồi trên ghế sô pha, nghiêm túc suy nghĩ xem mình muốn đóng gói gì. Cô sẽ không ở lại đây lâu, vì vậy cô chỉ viết một vài món đơn giản, ba bộ quần áo, máy tính xách tay, giấy vẽ, cùng với bàn chải đánh răng, khăn tắm và những thứ tương tự.

 

Một lúc sau, Hình Nhất Phàm ôm Đoá Đoá đi xuống dưới nhà, Đoá Đoá nhìn thấy Bạch Hạ thì phấn khích kêu meo meo. Ngay khi Hình Nhất Phàm đặt nó xuống đất, nó liền nóng lòng nhảy lên người cô, cái đầu nhỏ của chú mèo dúi dúi vào lòng cô.

 

Hình Nhất Phàm nhìn tờ giấy trên bàn, anh cầm lên nói: “Viết xong rồi sao?”

 

“Ừm, viết xong rồi, không cần mang theo quá nhiều thứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK