Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai năm đầu mẹ đã lo lắng lo hôn nhân của anh, bây giờ: anh cũng sắp hai bảy rồi, ba mẹ không gấp mới lạ!

 

“Qua hai ngày nữa hẹn ra gặp mặt đi, không cần con làm gì chỉ là tìm hiểu một chút thôi!” Mẹ Hình lườm anh: “Nếu như con có thể tự mình đưa về, cũng không cần mẹ lo lắng nhiều như vậy.”

 

Hình Nhất Phàm chỉ đành bát lực gật đầu: “Vâng ạ! Để ngày khác nói tiếp.”

 

“Con định ở nhà hay là về biệt thự của con thế!”

 

“Con vẫn là nên sống ở bên ngoài!” Hình Nhất Phàm nói, tránh cho mẹ ở nhà nhìn thấy anh lại muốn giới thiệu anh đi xem mắt.

 

“Mẹ, để anh ra ngoài sống đi, như vậy càng dễ dàng có bạn gái hơn.” Hình Nhất Nặc kiến nghị nói.

 

“Được rồi! Hai ngày này mẹ sẽ cho người đến dọn dẹp rồi hãng ở.” Mẹ Hình nói.

 

Hình Nhất Phàm tạm thời ở trong nhà một ngày, rồi vội vàng chuẩn bị hành lý của anh chuyển đến biệt thự, mẹ Hình đã cho người đến cẩn thận quét dọn một lượt. Lúc này trời đã sang thu, trời thu quang đãng, làn gió không hề khô, tâm trạng của Hình Nhất Phàm cũng lập tức thoải mái khi dọn vào trong không gian biệt thự.

 

Anh định nghỉ ngơi một thời gian, nhìn mấy vụ án trong tay để sau rồi tính tiếp. Mẹ Hình sợ đứa con trai này đói bụng, dù sao quãng đường mỗi lần từ chỗ anh đến Hình gia cũng mắt bốn mươi máy phút, đi lại để ăn một bữa cơm cũng vắt vả quá.

 

Cho nên mẹ Hình đã chất đầy thức ăn, hoa quả và những món anh thích để ở trong tủ lạnh.

 

Hình Nhất Phàm cũng là người có thể chịu đựng sự cô đơn, chẳng mấy chốc ba ngày trôi qua, khoảng ba giờ chiều, anh xem xong văn kiện một ngày mắt có chút khô, anh nhìn cỏ bên ngoài cửa sổ cảm thấy ấm áp, khiến anh muốn ra ngoài đi dạo một chút.

 

Hơn nữa một buổi chiều đẹp như này, cô gái ở biệt thự cách đó không xa, cả nửa ngày vẽ bản thảo cũng dần thả lỏng, cho dù pha một ly cà phê cũng cảm thấy buồn ngủ, nhưng cô không định lãng phí thời gian đẹp như vậy để đi ngủ.

 

Càng huống hồ, người có tính tự giác kém như cô vừa ngủ liền ngủ đến tối, hơn nữa buổi tối không ngủ được, lại phải thức khuya, cô không muốn trải qua cuộc sống ngày đêm lẫn lộn như vậy, cho nên nếu như buồn ngủ thì cô sẽ ra ngoài đi dạo, thuận tiện đem theo Đóa Đóa mà cô yêu thương đi phơi nắng.

 

Bạch Hạ uống một ngụm nước, nói với con mèo lười biếng trên ban công bên cạnh: “Đóa Đóa đi thôi! Chúng ta đi phơi nắng, ra bãi cỏ đi dạo thôi.” Đóa Đóa trong một năm nay đã trở thành con mèo lớn, hơn nữa đã tám cân rồi. Có điều, chủ nhân nuôi nó có lẽ cực kỳ dễ thương! Cho nên, cho dù lớn thì nó cũng vẫn rất đáng yêu xinh đẹp, hơn nữa hình trái tim trên đầu nó cũng chỉ lớn hơn chút, cũng không khác gì so với bộ dạng lúc nhỏ.

 

“Đóa Đóa, đi thôi!” Bạch Hạ ngồi xuống, ôm con mèo sạch sẽ vào trong lòng, đẩy cửa ra ngoài biệt thự, bước ra cửa nhỏ cạnh sân, bởi vì ở biệt thự đối diện có những hàng cây nhấp nhô cực kỳ đẹp, nó tạo nên một phong cảnh hoa viên xinh đẹp thịnh vượng.

 

Bạch Hạ đưa Đóa Đóa đến một chiếc ghế ở hoa viên mà cô yêu thích nhát, cô đặt Đóa Đóa bên cạnh tiếp tục thả lỏng, nheo mắt lại hưởng thụ ánh mặt trời mùa thu ấm áp này.

 

Dưới ánh nắng mặt trời, làn da của cô hiện lên trắng sáng, lỗ chân lông nhẫn mịn giống như làn da của trẻ sơ sinh, không chút tì vét, trong suốt và sạch sẽ.

 

Mái tóc dài được buộc tùy ý ngang lưng, thanh lịch sạch sẽ, khí chất nghệ sĩ toát lên từ người cô.

 

Bạch Hạ nheo mắt, chỉ định nhắm mắt dưới ánh mặt trời một lúc, cô vươn tay sờ Đóa Đóa theo bản năng. Lúc thường ngày, cô ngồi ở đây bao lâu thì Đóa Đóa cũng ngồi ở đây báy lâu, từ trước đến nay không bao giờ chạy loạn.

 

Nhưng Bạch Hạ vươn tay ra sờ lại trống không? Cô vội vàng quay đâu nhìn sang bên cạnh, làm gì còn bóng dáng của Đóa Đóa nữa?

 

“Đóa Đóa?” Bạch Hạ lập tức đứng dậy gọi lớn. Đóa Đóa đi đâu rồi?

 

Vừa nãy ở bụi cây, có một con chuột lạc đường, thò đầu ra ngoài bị nó phát hiện, thế là nó nhẹ nhàng nhảy xuống ghé đuổi theo con chuột, hơn nữa lần truy đuổi này Đóa Đóa chui qua mấy hàng cây, cuối cùng nó vẫn không thể bắt được con chuột gian xảo kia.

 

Ở dưới bóng cây râm mát khác, Hình Nhất Phàm cũng đang nhắm mắt ngủ, lúc này anh tùy ý cầm theo một quyển sách che đi ánh nắng mạnh cho mình, lộ ra nửa khuôn mặt tuần tú.

 

Ánh mắt Đóa Đóa nhìn xung quanh, trong mắt nó cho rằng ghế nào cũng giống nhau, nó muốn nhảy lên đó, đồng thời nhảy vào trong lòng của chủ nhân.

 

Đóa Đóa làm một động tác liền nhảy lên ghé, sau đó nó nhìn vòng ôm ấm áp trước mặt kia nhẹ nhàng phát ra tiếng kêu: “Meo…”

 

Sau đó, nó đạp nhẹ lên đùi của người đàn ông, chuẩn bị nằm lên bụng anh.

 

Đột nhiên có tiếng mèo kêu khiến Hình Nhất Phàm đang chìm trong giấc ngủ say giống như nằm mơ, trong mơ lập tức hiện lên Tiểu Dã ở cùng anh một năm trước, nhưng đúng lúc này anh cảm tháy trong lòng có thứ gì đó.

 

Hô hấp của Hình Nhát Phàm có chút gấp gáp, anh chỉ cảm thấy con mèo này có chút quen mắt, màu sắc bộ lông giống hệt với Tiểu Dã trong giác mơ.

 

Giống như Tiểu Dã quay về vậy, Hình Nhất Phàm nhanh chóng xác nhận, lập tức ôm Đóa Đóa vào trong lòng, nâng đầu của nó lên nhìn, Hình Nhất Phàm có một loại cảm giác hoang mang giữa ban ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK