Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khoảng hai giờ rưỡi, một số người cũng lục tục kéo đến, Trang Noãn Noãn tưởng rằng chỉ có mấy người bọn họ thế nhưng Chu Đào đã mời một phóng viên truyền thông mà anh ta có quan hệ thân thiết đến tham gia, vì chuyện này cần phải được công khai.

 

Diệp Mạn Ni lái xe cùng Lâm Thiến đến cổng tòa án, nhìn vẻ hùng vĩ uy nghiêm ở đây, cả hai không khỏi có chút lo lắng trong lòng, phải biết đây là lần đầu họ đến đây với tư: cách là bị cáo.

 

“Mình lo quá! Lỡ như… lỡ như cô ta thật sự có bằng chứng thì sao?”

 

“Đừng sợ, mìn nghĩ Trang Noãn Noãn chỉ đang doạ chúng ta thôi, muốn chúng ta xin lỗi cô ta mà thôi.” Diệp Mạn Ni là một người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

 

Bước vào đại sảnh, Lam Sơ Niệm và Trang Noãn Noãn cũng vừa đến nơi cách đó không lâu, đang đứng trò chuyện ở hành lang gần đó.

 

Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân bước chân, là Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền.

 

Lam Sơ Niệm nhìn lướt qua bọn họ, lên tiếng chào hỏi: “Hai cậu đến rồi à?”

 

Lâm Thiến không khỏi hừ một tiếng: “Lam Sơ Niệm, đừng giả vờ giả vịt nữa, hai người không phải là một lũ cả à2”

 

Trang Noãn Noãn lập tức bắt lấy tay Lam Sơ Niệm: “Không cần khách sáo với họ.”

 

Lam Sơ Niệm luôn là người dịu dàng nhát trong bốn người bọn họ, lúc này Lam Sơ Niệm không còn cách nào khác đành phải không nói thêm gì nữa.

 

“Trang Noãn Noãn, cô cũng tàn nhẫn thật đấy, dùng phương thức này ép buộc chúng tôi xuất hiện. Tôi nói cho cô biết, chúng tôi không sợ đâu.” Diệp Mạn Ni nói với Trang Noãn Noãn.

 

Trang Noãn Noãn cũng không khách sáo với bọn họ nữa, cô nhàn nhạt đáp: “Nếu hai cậu đã không sợ, vậy thì vào trong đi!”

 

Nói xong, cô kéo Lam Sơ Niệm đi vào, Trang Noãn Noãn ngồi ở vị trí nguyên đơn, bên cạnh có luật sư của Kiều Mộ Trạch.

 

Lam Sơ Niệm và Lam Thiên Hạo ngồi trên hàng ghế khán giả, bên dưới còn có Chu Đào và các nhân viên của công ty, cũng như các phóng viên truyền thông.

 

Luật sư bắt đâu đứng lên khởi tố lại sự việc, sau khi khởi tố, sắc mặt hai người Diệp Mạn Ni đều có chút hơi hoảng hót.

 

“Các người có bằng chứng nào chứng minh chúng tôi đã ăn cắp lời bài hát của cô ta không?” Điều Diệp Mạn Ni cần nhất lúc này là bằng chứng.

 

“Được, xin hãy trình chứng cứ của cô ra.” Thẩm phán nói về phía Trang Noãn Noãn.

 

Luật sư lấy ra bằng chứng đã sớm chuẩn bị sẵn, chỉ thấy đoạn phim kéo dài từ lúc Chu Đào cầm máy tính của Trang Noãn Noãn vào phòng, đến lúc kết thúc khi hai người Diệp Mạn Ni và Diệp Mạn Ni lén lén lút lút chụp ảnh.

 

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền kinh hoàng trợn trừng mắt. Bọn họ có chết cũng không ngờ rằng trong văn phòng của Chu Đào lại có camera giám sát. Rõ ràng là ở đó không hề có máy quay cơ mà.

 

“Bằng chứng rất rõ ràng. Diệp Mạn Ni tiểu thư và Lâm Thiền tiểu thư đã đánh cấp lời bài hát do chính thân chủ của tôi viết. Năm ngày trước, họ xuất hiện trên một Chương trình tạp kỹ, họ chỉ thay đổi một vài từ và phổ nhạc thành ca khúc mới, biến nó trở thành của hai người họ. Việc này ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng đến thân chủ của tôi.”

 

Diệp Mạn Ni và Lâm Thiền nhìn nhau, cả hai đều cảm thầy.

 

vô cùng hoảng sợ, việc này đã cấu thành tội hình sự rồi sao?

 

*Noãn Noãn, tụi mình xin lỗi cậu, xin cậu tha thứ cho tụi mình được không?” Lâm Thiền tức nhìn về phía Trang Noãn Noãn, trong mắt tràn đầy cầu xin.

 

Diệp Mạn Ni cũng cứng đờ ngồi đó, cô ta cắn chặt môi, sau đó quay đầu nhìn Trang Noãn Noãn, bỏ hết mọi tôn nghiêm của mình: “Noãn Noãn, Lâm Thiền và mình không cố ý, cậu có thể tha thứ cho tụi mình được không?”

 

Trang Noãn Noãn nhìn vẻ mặt van xin của họ. Nếu như lúc đầu cô tra hỏi họ thừa nhận lỗi và xin lỗi thì cô đã không tức giận như vậy, nhưng bây giờ đã đến mức này, cô không muốn nhận lời xin lỗi này.

 

“Chúng ta hãy cứ xử lí theo pháp luật đi!” Trang Noãn Noãn bình tĩnh nói.

 

*Noãn Noãn, mình cầu xin cậu, mình có thể quỳ xuống xin lỗi cậu mà, cậu có thể tha thứ cho chúng tôi được không?”

 

Lâm Thiến không muốn vào tù, cho dù không phải ngồi lâu, nhưng một hai năm cũng đủ để doạ họ sợ chét khiếp rồi.

 

Lúc này, vị luật sư bên cạnh Trang Noãn Noãn đứng lên nói với vị thẩm phán phía trước: “Chúng tôi yêu cầu tòa tuyên án hình phạt nặng nề cho hành vi của hai người họ.”

 

Một câu nói này khiến hai người đang ngồi ở trên bàn bị cáo hoảng sợ đến thất thần, bọn họ không dám tin Trang Noãn Noãn thật sự muốn tống họ vào tù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK