Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hạ nghe ra ý tứ của anh, cô không khỏi bật cười: “Anh đừng có nghĩ linh tinh, Hân Vy chỉ đơn giản là tò mò thôi.”

 

Hình Nhất Phàm cần thận nắm lấy bàn tay cô, áo cưới của Bạch Hạ xòe trên bậc thang, vô cùng xinh đẹp tao nhã, tựa như một nàng công chúa.

 

Tưởng San sắp xếp vài người ở lại làm việc, bà vội vàng đứng lên, thay cô cầm váy.

 

Lúc này Tưởng Hân Vy cũng rảo bước đi tới, Hình Nhất Phàm nhìn thời gian, đã 9h20, xem ra anh nên gọi Hạng Kình Hạo rồi.

 

Lúc này Lam Thiên Thần và Bùi Nguyệt Hoàng cũng xuất hiện ở cửa lớn, Lam Thiên Thần cười hỏi: “Thiên Thần, có cần mình hỗ trợ không?”

 

“Không cần, đã sắp xếp xong mọi chuyện rồi, chờ giờ lành thôi.” Hình Nhất Phàm cười trả lời.

 

*Phù rể còn chưa tới à?” Lam Thiên Thần tò mò hỏi.

 

“Đến rồi, đang ở phòng nghỉ, một lúc sẽ giới thiệu hai người với nhau, một người anh em tốt của anh mình.”

 

Hình Nhất Phàm nói xong liền nghe có tiếng đẩy cửa ở phòng nghỉ.

 

Tưởng Hân Vy vừa nghe, người kia quả thực là phù rẻ, lại nghe tiếng mở cửa, lòng cô không khỏi căng thẳng, yên lặng đỏ mặt.

 

Ngoại trừ cô còn đang lảng tránh, ánh mắt mọi người đều tò mò nhìn về phía phòng nghỉ.

 

Ngay sau đó, chỉ thấy một bóng người thon dài mê hoặc xuất hiện, là một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang, đang sửa sang lại vạt áo.

 

Khi thấy mọi người trong sảnh đều đang nhìn mình, anh ta lập tức mở một nụ cười sáng lạn: “Chào mọi người, để mọi người chờ lâu rồi.”

 

Hình Nhất Phàm cất bước đi tới, đưa tay nắm vai anh đi tới: “Long trọng giới thiệu với mọi người, đây là thiếu gia của một thế gia ngành y, Hạng Kình Hạo tiên sinh.”

 

Ánh mắt Hạng Kình Hạo cười cười đánh giá những người ở đây, phút chốc, anh cảm nhận được một bóng hình quen thuộc, có điều, ánh mắt cô gái đó không nhìn anh.

 

“Đây là vợ tôi, Bạch Hạ.”

 

Hạng Kình Hạo nhìn thấy Bạch Hạ, không khỏi nở nụ cười: *Tôi nhỏ hơn Nhất Phàm mắy tháng, sau này sẽ gọi cô là chị dâu vậy, cô cũng được coi như là anh em kết nghĩa của Nhất Phàm.”

 

“Chào hai vị.” Hạng Kình Hạo gật đầu chào hỏi vợ chồng Lam Thiên Thàn.

 

Ngay sau đó, ánh mắt anh dừng lại ở cô gái vẫn luôn cúi đầu, chờ cô giới thiêu.

 

Hình Nhất Phàm cũng nghĩ đến Tưởng Hân Vy, anh không khỏi nghiêm mặt nhìn em họ nói: “Hân Vy, để anh giới thiệu với em, đây là phù rể của anh hôm nay, hai người làm quen một chút đi.”

 

Ánh mắt Tưởng Hân Vy xấu hổ ngước lên, nhưng vẫn không nhìn vào mắt người đàn ông nọ, ngữ khí túng quẫn: “Chào anhl”

 

“Vị này là?” Hạng Kình Hạo híp mắt hỏi.

 

“Đây là em họ tôi, Tưởng Hân Vy, cũng là phù dâu.” Hình Nhất Phàm cao giọng nói.

 

Hạng Kình Hạo không khỏi nhếch môi, hóa ra cô gái sàm sỡ anh lại là phù dâu của hôm nay, đúng là thú vị.

 

“Oa! Kình Hạo, có diễm phúc quá đấy.” Hình Nhất Phàm đột nhiên cười ra tiếng.

 

Hạng Kình Hạo kinh ngạc nhìn anh: “Tôi nào có diễm phúc.

 

gì”

 

Hình Nhất Phàm lại nhịn không được cười rộ lên: “Nếu tôi không nhìn nhằm, trên mặt trái cậu có cái dấu đỏ kìa! Hẳn phải là một người hâm mộ để lại đúng không?”

 

Những lời này khiến Tưởng Hân Vy đứng bên cạnh hoảng sợ, cô hốt hoảng ngảng đầu, quả nhiên thấy bên sườn mặt anh một cái dấu son môi đỏ mọng.

 

Bình thường cô không đánh son, nhưng hôm nay khi makeup có đánh son, vì thế tự nhiên cũng để lại dấu vết trên mặt người nọ.

 

Bạch Hạ đứng bên cạnh Lam Thiên Thần cũng không nhịn được cười, xem ra vị phù rễ này đúng là may mắn, còn có người hâm mộ.

 

Hạng Kình Hạo cũng hào phóng, anh nở một nụ cười nói: “Thế à? Có lẽ có ai đó nhân lúc tôi ngủ len lén hôn tôi cũng nên.”

 

Nói xong, ánh mắt anh không dấu vét nhìn về phía một người, Tưởng Hân Vy cứng người, thấy trên mặt đỏ bừng, không dám đối diện với ánh mắt của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK