Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bức ảnh, hai chiếc điện thoại đặt đồng thời trên bàn sofa, còn chiếc điện thoại bị vỡ vụn kia, rõ ràng là từng bị rơi.

 

Trong lòng Kiều Mộ Trạch hiện lên nghỉ hoặc mãnh liệt, thậm chí nghỉ ngờ chiếc điện thoại này chính là bị rơi trước khi bọn họ xảy ra chuyện, nếu không, với thân phận giám đốc tổng công ty của Trang Nghiêm Minh, ông ta hoàn toàn có thể bảo nhân viên khách sạn mang đi sửa cho ông ta.

 

Đây là một điểm đáng ngờ.

 

Còn lúc này, anh cảm giác cô gái trong lòng ngồi thẳng người, anh đưa tay gấp bản báo cáo lại, Trang Noãn Noãn nhìn báo cáo, cô có rất nhiều chỗ xem không hiểu, vì vậy, cho dù lúc này cho cô nghiên cứu, cô cũng nghiên cứu không ra.

 

“Bản báo cáo này không có chỗ nào đáng nghi, vào ngày ba mẹ cô xảy ra chuyện, cô ở đâu?” Kiều Mộ Trạch bình tĩnh hỏi cô.

 

Nước mắt Trang Noãn Noãn vẫn ở trên khóe mắt, chỉ là kiên cường thêm mấy phần.

 

“Tôi… tôi ở bên ngoài trường ngắt xỉu đi… lúc tôi tỉnh lại, là ở trong bệnh viện.” Trang Noãn Noãn nhớ hôm đó, đó là khi cô học lớp 12, cô ngồi trong quán trà sữa bên cạnh trường làm bài tập, sau khi cô uống xong một cốc trà sữa liền ngắt xỉu đi.

 

Khi cô tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện, là bạn học của cô phát hiện ra cô bị ngất trong quán trà sữa, đưa cô đến bệnh viện.

 

Kiều Mộ Trạch trầm giọng hỏi: “Cô hôn mê bao lâu?”

 

“Ba tiếng.” Lúc đó bác sĩ kết luận là, Trang Noãn Noãn học hành áp lực lớn, dẫn đến thiếu máu ngắt xỉu.

 

“Vậy trong ba tiếng đó đã xảy ra chuyện gì, có phải cô hoàn toàn không biết gì cả?”

 

“Tôi…” Trang Noãn Noãn chỉ nhớ chuyện của ngày hôm đó, còn sau khi ngất đi đã xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không nhớ, cô lắc đầu: “Không nhớ nữa.”

 

Kiều Mộ Trạch nhíu mày, suy nghĩ một vài vấn đề trong đầu, Trang Noãn Noãn lại ngất ba tiếng đồng hồ vào ngày ba mẹ cô xảy ra chuyện, trong ba tiếng đó, cô đã xảy ra chuyện gì?

 

Liệu có quan hệ với cái chết của ba mẹ cô hay không? Tắt cả những điều này, chỉ là suy đoán, vẫn chưa có giải đáp.

 

Từ Cục Cảnh sát trở về, hai người về tới khách sạn, Trang Noãn Noãn đã vừa mệt vừa mỏi, bởi vì chiếc xe gặp phải trên đường, cô cũng cho rằng là đám paparazi tìm tới.

 

Lúc cô bước vào thang máy, liền đeo khẩu trang lên, Kiều Mộ Trạch đứng bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ tự bảo vệ này của cô, bên cạnh cô không có trợ lý, không có nhân viên làm việc.

 

Nếu thật sự có đám paparazi qua lại, vậy thì, an toàn của cô vẫn khó được bảo đảm.

 

“Trong phòng tôi có một phòng cho khách, nếu cô không ngại, cô có thể chuyển vào.” Kiều Mộ Trạch nói khi cô ra khỏi thang máy.

 

Trang Noãn Noãn ngắn người, quay đầu nhìn anh, trong giây phút thang máy khép lại, ánh mắt của Kiều Mộ Trạch như hai dòng suối băng giá, xuyên thấu lòng người.

 

Trong lòng Trang Noãn Noãn cũng rất phức tạp, cảm giác đối với người đàn ông này khiến cô phân biệt không ra anh là người tốt hay xấu.

 

Nhưng tất cả những điều anh làm khiến cô vẫn cảm kích, cho dù thế nào, cô có thể cảm nhận được, bản tính của anh không phải là người xấu.

 

Trang Noãn Noãn bước tới cửa phòng, cô bắt giác nhìn về phía cửa phòng đối diện một chút, tiếng lòng cô nhắc nhở gắt gao, lẽ nào hai người đàn ông ở phía đối diện chính là đám paparazi?

 

Trang Noãn Noãn đóng cửa phòng, cho dù có một cánh cửa bảo vệ, đối với cô vẫn là không đủ.

 

Cô liền cảm giác như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô, điều này khiến cô vô cùng bắt an.

 

Vụ án của ba mẹ vẫn chưa có một tia tiến triển mới, còn cô đã dụ đám paparazi tới, sau này cô làm gì, hai người này đều sẽ đi theo cô!

 

Bọn họ ở ngay phòng đối diện, cô ra ra vào vào bọn họ đều có thể biết, bên cạnh cô cũng không có nhân viên làm việc và trợ lý.

 

Trang Noãn Noãn cắn môi, cô vẫn là cảm thấy an toàn là trên hết, cô lập tức thu dọn vali của mình, cô cho rằng, cô nên đến phòng của Kiều Mộ Trạch ở vài hôm.

 

Ít nhất trong phòng của anh an toàn hơn, Trang Noãn Noãn nhắc vali hành lý ra khỏi cửa, đi vào thang máy, bấm số của tầng tám.

 

Kiều Mộ Trạch về tới phòng, cả người anh như một bức tượng điêu khắc ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ một vài vấn đề. Lúc này, trong đầu anh có một đường dây mơ hồ không rõ đang đan xen, nối liền, chỉ là, vẫn chưa đủ rõ ràng.

 

Vẫn chưa tìm được một điểm mấu chốt, anh nghĩ, nếu anh có thể tìm được điểm này, vậy thì cả tuyến mạch có thể sẽ rõ ràng.

 

Chính vào lúc anh đang trầm tư, chuông cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của anh, anh nhìn cửa phòng, có một dự cảm, là Trang Noãn Noãn tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK