Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không muốn. Em hiện tại chỉ muốn một chuyện, đó là hoàn Ề thành chuyện này.” Hình Nhất Nặc cắn môi, khuôn mặt nóng lên. “Ăn xong bữa sáng, anh cùng em về nhà thu dọn đồ.” Ôn Lương Diệu nói.

 

Hình gia.

 

“Daddy… không được đi.” Ngoài cửa, cuộc họp hội đồng quản trị của Hình Liệt Hàn mỗi thứ hai chỉ còn nữa tiếng nữa là bắt đầu rồi.

 

Mà ở cửa lớn Hình gia, một bé gái có mái tóc dài tới thắt lưng, không cao tới đầu gối hắn, đang dùng hai cánh tay ngắn ngủn ôm chặt bắp chân hắn, đã khóc được một lát.

 

Bé gái nhỏ nước mắt nước mũi chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm đáng yêu, đôi mắt to ngập nước, nước mắt chảy dài, vô cùng đáng thương.

 

“Oa oa…” Cô nhóc vẫn tiếp tục khóc.

 

Bên cạnh, Đường Tư Vũ, vợ chồng Hình Chính Đình đều khuyên bé mau buông tay. Hình Liệt Hàn từ khi cô nhóc này bám dính liền chưa từng đến công ty đoàng hoàng.

 

Nhưng mà cuộc họp thường kỳ của hội đồng quản trị mỗi thứ hai, Hình Liệt Hàn là người nắm quyền công ty, không thể không đến.

 

Nhưng mà, ai kêu đứa nhỏ này mỗi buổi sáng đều dậy sớm chứ”? Chỉ cần nhìn thấy daddy của bé ra cửa, liền phải theo sát.

 

Giống như daddy của bé đi ra ngoài chính là không cần bé nữa.

 

: “Điềm Điềm, daddy đi làm việc. Con cùng mami làm đồ chơi được không?” Đường Tư Vũ cúi người, sắp mất kiên nhẫn thuyết phục.

 

“Không muốn… con muốn daddy cơ!” Cô nhóc một bên cự tuyệt, một bên đem khuôn mặt nhỏ kề sát daddy, đem nước mắt nước mũi lau hết vào quần tây đắt tiền của Hình Liệt Hàn.

 

Đều nói rằng con gái dính ba, câu nói này Hình Liệt Hàn sâu sắc nhận thức.

 

“Điềm Điềm, đợi daddy họp xong trở về có được không? Rất nhanh liền trở về.”

 

“Không muốn!” Cô nhóc vô cùng kiên quyết.

 

“Bà nội mang cháu đi dạo công viên nhé?”

 

“Không muốn!”

 

“Tư Vũ, cùng anh đi một chuyến đến công ty. Anh mang con bé theo.” Hình Liệt Hàn cũng không nhẫn tâm ép con gái tách ra.

 

“Anh chính là nuông chiều con bé!” Đường Tư Vũ tức giận nói.

 

Làm mẹ, cô chính là muốn dạy dỗ bé.

 

Hình Liệt Hàn cúi người xuống, đem đứa nhỏ sáng sớm đã làm ầm ï ôm vào lòng. Nước mắt cô nhóc kia vẫn còn chảy, miệng nhỏ khẽ mỏ, bé vui vẻ ngồi trên khuỷu tay rắn chắc của daddy, giống như giành được thắng lợi nhỏ.

 

“Thật không có biện pháp nào với con.” Hình Liệt Hàn một bên ôn nhu thay bé lau khuôn mặt nhỏ, sủng ái nói.

 

“Điềm Điềm yêu daddy nhát.” Tiểu gia hỏa kia ôm cổ hắn làm nũng.

 

Đường Tư Vũ đành phải đi cùng đến công ty. Sinh con gái xong cô mới biết tự mình đã sinh ra một tiểu phiền toái tranh đoạt chồng với mình.

 

Có con gái rồi, vị trí trong lòng chồng cô cả ngày bị con bé chiếm lấy. Buổi tối đi ngủ đều không thể ôm cô, chỉ có thể bị con bé chiếm lấy.

 

Một tiểu bá đạo.

 

Cô nhóc có một cái tên vô cùng dễ nghe, gọi là Hình Vũ Điềm, đại khái là lúc đặt tên mang theo một chữ Vũ đi!

 

Cô nhóc này chính là một túi khóc nhỏ.

 

Trong xe.

 

Cô nhóc ngồi trên ghế trẻ em của bé, trong miệng ngậm bình sữa. Mái tóc dài bởi vì buỗi sáng không chịu cột lại nên vẫn còn xõa trên vai.

 

Mái tóc đen mềm mại tinh tế, hòa cùng ngủ quan nhỏ bé trắng trắng nộn nộn tỉnh xảo. Cô nhóc kia trời sinh là một tiểu mỹ nhân, rất giống mẹ của bé.

 

Đến công ty, Đường Tư Vũ ôm cô nhóc kia vào căn phòng nhỏ dành cho trẻ em được xây dựng riêng cho bé. Nơi này tất cả đều là đồ chơi của bé, còn có một lâu đài được xây dựng đặc biệt để vui chơi.

 

Đây là ý tưởng của Hình Liệt Hàn, ở phòng làm việc trong công ty tạo ra một gian phòng, đặc biệt để đồ chơi cho cô nhóc kia.

 

Cô nhóc trong phòng chơi đồ chơi, cuối cùng Hình Liệt Hàn có thể đi họp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK