Mục lục
Lão bà đại nhân muốn tái giá - Đường Tư Vũ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hình Nhát Nặc gối lên lòng bàn tay, chớp mắt nhìn: “Không cần đâu, anh đi ngủ đi! Anh cũng mệt mỏi rồi mà.”

 

“Không mệt lắm!” Ôn Lương Diệu nguyện ý trông coi cô.

 

Hình Nhất Nặc có anh ở bên, trong lòng càng thêm an tâm một chút, cô nhắm mắt lại, trong chốc lát liền ngủ mắt.

 

Ôn Lương Diệu chỉnh cho nhiệt độ điều hòa, kéo lại chăn của cô, hôn lên trán cô một cái rồi mới rời đi.

 

Sáng sớm, vai diễn Hình Nhất Nặc bắt đầu rồi, trước mặt diễn viên cực kì lão làng, cô không có một chút luống cuống, diễn cô gái khuê phòng cổ đại rất linh động.

 

Ngay cả những diễn viêb lão luyện, không ngừng khen ngợi cô, bọn họ còn cho rằng cùng người mới quay phim, chắc chắn sẽ rất vất vả, bởi vì những người mới này chưa từng quay phim qua, bọn họ phải giúp đỡ rất nhiều.

 

Hiện tại, lo lắng của bọn họ hoàn toàn là dư thừa , Hình Nhất Nặc diễn cực kỳ dễ dàng, nữ phụ 2 nữ phụ ba cũng ra sân cùng nhau, toàn bộ mạch diễn đều diễn ra vô cùng mạch lạc rõ Ÿ ràng, có Ôn Lương Diệu làm biên kịch, tiết tấu vở diễn cực kỳ tốt, mâu thuẫn được kiểm soát vừa phải, làm cho người khác hết sức chờ mong.

 

Trong nháy mắt Hình Nhất Nặc đã quay diễn được 1 tuần rồi, bởi vì lần này mời diễn viên tới đa số đều là người tương đối nổi tiếng, Hình Nhất Nặc học tập thỉnh giáo bọn họ rất nhiều, dần dần càng tiền bộ nhanh chóng.

 

Mùa đông trong thành phố này tới đặc biệt sớm, mà tuyết cũng rơi xuống rất nhanh, Hình Nhất Nặc mặc một chiếc áo khoác thật dày, xuống lầu, lúc lên xe bảo hộ, đột nhiên cảm giác ở giữa trán chợt lạnh, trời lại không mưa, cô ngẳng đầu thì thấy bông tuyết từ trên trời rơi đầy xuống.

 

“Tuyết rơi.” Hình Nhất Nặc ngạc nhiên mừng rỡ.

 

Ôn Lương Diệu ở bên cạnh cô, đem khăn quàng cổ vừa rồi trong khách sạn cô không choàng, thân mật choàng lên cổ cô.

 

Hình Nhất Nặc lập tức cười nhướn mày: “Tuyết rơi, đẹp quá nhĩ?”

 

Ôn Lương Diệu nhìn thấy cô mỉm cười, chỉ cảm thấy nụ cười của cô mới là đẹp nhất.

 

Xe bảo an đi một đường tới địa điểm quay phim, trên đường còn có chút kẹt xe, Hình Nhất Nặc kiên nhẫn ngồi chờ, Ôn Lương Diệu thì không ngừng xem giờ.

 

Rốt cục cũng tới địa điểm quay phim, đúng lúc hôm nay có một cảnh tuyết đầu mùa đông, nhưng trong quần áo cổ đại vì mỹ quan nên không tiện ăn mặc quá dày, nếu không sẽ mắt đi mỹ cảm.

 

Trang phục quay lần này của Hình Nhất Nặc, là chiếc áo choàng bên ngoài tương đối phong phanh, nhiệt độ bên ngoài đã dưới 0 độ, đây chính là muốn mạng người mà.

 

“Không có việc gì, tôi có thể.” Hình Nhất Nặc nói với nhân viên làm việc trong đoàn.

 

“Thêm một bộ y phục dày nữa.” Ôn Lương Diệu đề nghị nói.

 

“Không thể mặc thêm, nếu thêm vào, váy ngoài mặc vào sẽ lộ ra tương đối nặng nề.” Người phụ trách trang phục bên cạnh nói.

 

“Cứ mặc như vậy đi!” Hình Nhất Nặc dũng cảm nói, không phải là chịu lạnh một chút thôi sao? Cô có thể chịu được.

 

Ôn Lương Diệu cũng không lay chuyển được cô, Hình Nhất Nặc khoác 1 áo khoác dày xuất hiện, nhưng rất nhanh cô liền cởi ra, đứng trong cảnh sắc tuyết đầu mùa cùng nam chính gặp nhau.

 

Trong tuyết, hình dáng Hình Nhất Nặc tinh tế mê người, cảnh này vô cùng tuyệt mĩ.

 

Cô đứng trong tuyết ngắm hoa mai, còn nam chính đi qua một hành lang nhìn thấy vẻ đẹp của nữ chính.

 

“Ok, cắt, tuyệt lắm.” Đạo diễn chỉ tay về phía Hình Nhất Nặc.

 

Hình Nhất Nặc nở nụ cười một chút, đúng lúc này, cô thấy một bóng dáng rất nhanh chạy về phía cô.

 

Cô tập trung nhìn kỹ, là Ôn Lương Diệu, anh cầm trong tay áo khoác của cô, rất nhanh đi đến trước mặt cô.

 

Không nói lời nào, kháo cả người cô lại trong chiếc áo khoác, tim Hình Nhất Nặc không khỏi ấm áp, có anh quan tâm chăm sóc, cho dù cô chịu đông lạnh cũng đáng.

 

Ôn Lương Diệu ôm cô, mặc kệ những người xung quanh, anh muốn sưởi ấm cho cô.

 

“Có nhiều người!” Hình Nhất Nặc thật ra có chút ngượng ngùng.

 

“Sợ cái gì, anh ôm cô gái của anh, ai dám có ý kiến chứ?” Ôn Lương Diệu khí phách nói.

 

Hình Nhất Nặc lập tức giật mình ngạc vài giây, cô gái của anh?

 

Những lời này thật sự là lần đầu tiên cô nghe thấy từ miệng của anh, cảm thấy ngọt ngào không thể nói được, đúng, cô là cô gái của anh.

 

Ôn Lương Diệu đưa cô vào trong phòng nghỉ mở hệ thống sưởi lên, hai trợ lý bưng trà cho cô, sau đó đưa cô đồ ăn nhẹ, chỉ sợ cô sẽ bị đông lạnh, bị đói. Hình Nhất Nặc biết, tất cả điều này đều là Ôn Lương Diệu gợi ý cả, nếu không, chỗ này làm sao có thể tìm được món bánh ngọt ngon như vậy? Nhất định là trước khi lên đường, anh đã cho người chuẩn bị!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK