Chỉ thấy người Lang Nha điện phát động tấn công từ phía sau người U Linh điện, nhân lúc này, quân U Minh trực tiếp ngăn cản đội đặc nhiệm SEAL.
Bởi vì tốc độ xông lên của đội đặc nhiệm SEAL rất nhanh, cho nên quân U Minh từ bỏ sử dụng súng ống, hai bên trực tiếp lựa chọn cận chiến.
“Đây chính là thực lực của quân U Minh.” Milro nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn đội viên đội đặc nhiệm SEAL bị quân U Minh đánh cho không còn sức chống đỡ, bỗng nhiên Ibu có loại cảm giác da đầu tê dại.
Trước kia hắn cũng chỉ từng nghe nói năng lực tác chiến của quân U Minh cực mạnh, nhưng không ngờ thực lực đoàn đội nhóm người này còn trên đội đặc
nhiệm SEALI
Tên Quân Đế này mạnh đến mức biến thái thì thôi, thuộc hạ cũng mạnh đến mức biến thái như vậy.
Bọn họ còn phần thắng à?
Có vẻ như không có...
Milro và Ibu thầm liếc nhau, khẽ gật đầu với nhau. “Quân Đế, chúng tôi bằng lòng nhận thua.”
“Bỏ qua cho chúng tôi đi, chúng tôi cam đoan sau này cũng không dám đối nghịch với anh nữa.”
Hai người không hẹn cùng lướt qua U Linh, đi thẳng về phía Lý Trạch Vũ.
U Linh thấy một màn này nắm chặt nắm đấm, nén giận nói: “Milro, Ibu, các anh nhận tiền của bản đế đấy.”
“Tôi có thể trả tiền lại cho ông.” Milro lạnh như băng đáp lại.
Nhưng mà lbu lại cười lạnh: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay U Linh đại đế sẽ phải chết tại đây, cho nên chúng tôi không cần trả lại tiền.”
“Hình như nói đúng, ha ha ha.” Milro không nhịn được bật cười. Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước mặt Lý Trạch Vũ.
“Các người cười con khỉ, ông đây có đồng ý bỏ qua cho các người rồi à?” Giọng nói rét lạnh của Lý Trạch Vũ vang lên.
Sắc mặt Milro và lbu cùng thay đổi.
Theo bọn họ nghĩ, chỉ cần bọn họ bằng lòng phản bối, Lý Trạch Vũ vốn không có lý do từ chối.
Dù sao thêm một người bạn thì cũng tốt hơn thêm một kẻ địch.
“Bốp bốp!” Lý Trạch Vũ nói xong, không đợi Milro và Ibu kịp phản ứng đã ra tay, hai năm đấm đồng thời tung ra, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ.
“AI”
“A..” Hai người vốn bị thương lại càng tổn thương nặng hơn.
Cũng đúng lúc này, Lang Vương lại móc ra thanh súng ngắn giảm thanh kia.
“Lang Vương, đừng.”
“Đừng nổ súng...”
“Đoàng đoàng.”
Viên đạn vô tình bắn nổ đầu Milro và Ibu.
Lang Vương nhếch miệng, khinh thường giêu cợt: “Ông đây ghét nhất loại người bội bạc này.”
“Vùi”
Mắt thấy U Linh hết hy vọng, ông ta không do dự mà quay người chạy về phía cửa lớn căn cứ số 0.
Căn cứ bị hủy không sao, toàn bộ thành viên U Linh điện bị diệt cũng không sao, chỉ cần có thể để ông ta sống sót là được.
“Muốn chạy? Nằm mơ.”
“Đoàng đoàng... Kỹ thuật bắn của Lang Vương không hề bắn trúng U Linh phát nào.
“Cậu không đuổi theo?” Lang Vương nhìn dáng vẻ khinh thường của Lý Trạch Vũ, lập tức cảm thấy lơ ngơ.
Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc.
U Linh có thể trở thành vương giả trấn áp một phương vẫn có chỗ hơn người. Lần này nếu như thả ông ta, nói không chừng chính là thả hổ về rừng.
“Yên tâm, ông ta không trốn thoát.”
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ hờ hững.
Cùng lúc đó.
U Linh phát hiện sau lưng cũng không có ai đuổi theo, trong lòng mới khế thở ra.
“Bằng bằng bằng...” Một quả dứa rất lớn điên cuồng bắn phá về phía ông ta. Mẹ nó!
U Linh may mắn tránh đi chưa tỉnh hồn, một khắc sau.
“Đoàng đoàng đoàng!”
“Đoàng đoàng đoàng... Vô số làn đạn từ bốn phương tám hướng phóng tới, U Linh cảm thấy trừ khi mình có thể bay lên trời, nếu không chết chắc.
Kết quả như ông ta đoán.
Một viên đạn vô tình bắn vào người ông ta, trong khoảnh khắc đã bị bắn thành cái sàng!
Bởi vì tốc độ xông lên của đội đặc nhiệm SEAL rất nhanh, cho nên quân U Minh từ bỏ sử dụng súng ống, hai bên trực tiếp lựa chọn cận chiến.
“Đây chính là thực lực của quân U Minh.” Milro nuốt một ngụm nước bọt.
Nhìn đội viên đội đặc nhiệm SEAL bị quân U Minh đánh cho không còn sức chống đỡ, bỗng nhiên Ibu có loại cảm giác da đầu tê dại.
Trước kia hắn cũng chỉ từng nghe nói năng lực tác chiến của quân U Minh cực mạnh, nhưng không ngờ thực lực đoàn đội nhóm người này còn trên đội đặc
nhiệm SEALI
Tên Quân Đế này mạnh đến mức biến thái thì thôi, thuộc hạ cũng mạnh đến mức biến thái như vậy.
Bọn họ còn phần thắng à?
Có vẻ như không có...
Milro và Ibu thầm liếc nhau, khẽ gật đầu với nhau. “Quân Đế, chúng tôi bằng lòng nhận thua.”
“Bỏ qua cho chúng tôi đi, chúng tôi cam đoan sau này cũng không dám đối nghịch với anh nữa.”
Hai người không hẹn cùng lướt qua U Linh, đi thẳng về phía Lý Trạch Vũ.
U Linh thấy một màn này nắm chặt nắm đấm, nén giận nói: “Milro, Ibu, các anh nhận tiền của bản đế đấy.”
“Tôi có thể trả tiền lại cho ông.” Milro lạnh như băng đáp lại.
Nhưng mà lbu lại cười lạnh: “Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay U Linh đại đế sẽ phải chết tại đây, cho nên chúng tôi không cần trả lại tiền.”
“Hình như nói đúng, ha ha ha.” Milro không nhịn được bật cười. Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước mặt Lý Trạch Vũ.
“Các người cười con khỉ, ông đây có đồng ý bỏ qua cho các người rồi à?” Giọng nói rét lạnh của Lý Trạch Vũ vang lên.
Sắc mặt Milro và lbu cùng thay đổi.
Theo bọn họ nghĩ, chỉ cần bọn họ bằng lòng phản bối, Lý Trạch Vũ vốn không có lý do từ chối.
Dù sao thêm một người bạn thì cũng tốt hơn thêm một kẻ địch.
“Bốp bốp!” Lý Trạch Vũ nói xong, không đợi Milro và Ibu kịp phản ứng đã ra tay, hai năm đấm đồng thời tung ra, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta không thấy rõ.
“AI”
“A..” Hai người vốn bị thương lại càng tổn thương nặng hơn.
Cũng đúng lúc này, Lang Vương lại móc ra thanh súng ngắn giảm thanh kia.
“Lang Vương, đừng.”
“Đừng nổ súng...”
“Đoàng đoàng.”
Viên đạn vô tình bắn nổ đầu Milro và Ibu.
Lang Vương nhếch miệng, khinh thường giêu cợt: “Ông đây ghét nhất loại người bội bạc này.”
“Vùi”
Mắt thấy U Linh hết hy vọng, ông ta không do dự mà quay người chạy về phía cửa lớn căn cứ số 0.
Căn cứ bị hủy không sao, toàn bộ thành viên U Linh điện bị diệt cũng không sao, chỉ cần có thể để ông ta sống sót là được.
“Muốn chạy? Nằm mơ.”
“Đoàng đoàng... Kỹ thuật bắn của Lang Vương không hề bắn trúng U Linh phát nào.
“Cậu không đuổi theo?” Lang Vương nhìn dáng vẻ khinh thường của Lý Trạch Vũ, lập tức cảm thấy lơ ngơ.
Nhổ cỏ không trừ gốc, gió xuân thổi lại mọc.
U Linh có thể trở thành vương giả trấn áp một phương vẫn có chỗ hơn người. Lần này nếu như thả ông ta, nói không chừng chính là thả hổ về rừng.
“Yên tâm, ông ta không trốn thoát.”
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ hờ hững.
Cùng lúc đó.
U Linh phát hiện sau lưng cũng không có ai đuổi theo, trong lòng mới khế thở ra.
“Bằng bằng bằng...” Một quả dứa rất lớn điên cuồng bắn phá về phía ông ta. Mẹ nó!
U Linh may mắn tránh đi chưa tỉnh hồn, một khắc sau.
“Đoàng đoàng đoàng!”
“Đoàng đoàng đoàng... Vô số làn đạn từ bốn phương tám hướng phóng tới, U Linh cảm thấy trừ khi mình có thể bay lên trời, nếu không chết chắc.
Kết quả như ông ta đoán.
Một viên đạn vô tình bắn vào người ông ta, trong khoảnh khắc đã bị bắn thành cái sàng!