“Đi kêu đại lão của các người nghe điện thoại!” “Nên nhờ đại lão nào tiếp đây ạ?”
“Tùy!"
“Tùy là đại lão nào?”
“Mẹ nó cậu hổ báo quá nhỉ, tìm người nào cũng được!” Lý Trạch Vũ lớn tiếng chửi bới.
“Vâng ạ...
Sau một lúc.
“Tên nhóc à!”
Giọng nói của đạo sĩ Vô Trần vang lên.
“Gần đây các vị sư phụ ăn ngủ thế nào? Chơi địa chủ ai thắng nhiều hơn? Phân có trơn không..."
Lý Trạch Vũ vừa mở miệng đã bày tỏ sự quan tâm và lời chào tới vài vị sư phụ.
Nếu không phải đánh không lại hắn được thì mấy ông già ở đầu bên kia điện thoại có lẽ đã lần theo tín hiệu vệ tinh đến đánh hắn một trận rồi.
Thực lực của bọn họ cao như vậy, sao có thể đại tiện không trơn tru được chứ?
“Tên nhóc này, có rắm thì mau thả đi!” Hòa thượng Nhất Trinh hét toáng lên. “Ồ, tốt, tốt! Quên mất vẫn còn có chuyện chính...”
Lý Trạch Vũ cười khô khan nói: “Đúng vậy, mấy vị sư huynh nói muốn tới chỗ người nói có việc gấp muốn đích thân xác nhận với người!”
Cuộc điện thoại kéo dài hơn mười phút.
Dưới ánh mắt mong đợi của đạo sĩ Vân Trung, Lý Trạch Vũ hùng hổ bước tới. “Sư đệ, sư phụ có đồng ý không?”
Hòa thượng Tố Nhân lo lắng hỏi.
Nhìn qua ba người, Lý Trạch Vũ cau mày.
Thấy vậy, ba người càng thêm lo lắng.
“Thu dọn một chút, lát nữa dẫn các người đi...” “Không cần thu dọn, bây giờ chúng ta xuất phát!” Đạo sĩ Vân Trung đầy hưng phấn.
“Cháu trai, hấy để ông đi cùng cháu.”
Lý Viễn Sơn đột nhiên lên tiếng.
Lý Trạch Vũ giật mình, kinh ngạc nói: “Ông cố Lý, sao ông lại tham gia trò vui này chứ?”
“Tham gia trò vui gì chứ, cháu trai à, cháu không biết nói thì đừng nói gì cả.” Lý Viễn Sơn tức giận.
Ông ấy thực sự rất tò mò sư phụ Tô Lão Tam Thánh Địa là thần thánh phương nào.
Ngoài ra, ông ấy cũng muốn đích thân cảm ơn họ, dù sao họ đã biến chẩu trai của mình từ một tên ăn chơi phá phách thành một trong những thiên tài xuất sắc nhất thế giới.
Nói là ơn tái tạo cũng không qúa, ông ấy phải đích thân đến cảm ơn.
Hơn mười phút sau, một chiếc trực thăng đậu trên sân bay của nhà họ Lý.
Lý Trạch Vũ dẫn đầu ngồi vào ghế lái.
Ngọc Phượng Hoàng và ba người khác theo sát phía sau.
Lý Viễn Sơn cũng muốn đi, nhưng bị từ chối thẳng thừng.
Dù sao ông ấy đã quá già, thể chất cũng không thể bằng ba vị võ giả Ngọc Phượng Hoàng.
“Tùy!"
“Tùy là đại lão nào?”
“Mẹ nó cậu hổ báo quá nhỉ, tìm người nào cũng được!” Lý Trạch Vũ lớn tiếng chửi bới.
“Vâng ạ...
Sau một lúc.
“Tên nhóc à!”
Giọng nói của đạo sĩ Vô Trần vang lên.
“Gần đây các vị sư phụ ăn ngủ thế nào? Chơi địa chủ ai thắng nhiều hơn? Phân có trơn không..."
Lý Trạch Vũ vừa mở miệng đã bày tỏ sự quan tâm và lời chào tới vài vị sư phụ.
Nếu không phải đánh không lại hắn được thì mấy ông già ở đầu bên kia điện thoại có lẽ đã lần theo tín hiệu vệ tinh đến đánh hắn một trận rồi.
Thực lực của bọn họ cao như vậy, sao có thể đại tiện không trơn tru được chứ?
“Tên nhóc này, có rắm thì mau thả đi!” Hòa thượng Nhất Trinh hét toáng lên. “Ồ, tốt, tốt! Quên mất vẫn còn có chuyện chính...”
Lý Trạch Vũ cười khô khan nói: “Đúng vậy, mấy vị sư huynh nói muốn tới chỗ người nói có việc gấp muốn đích thân xác nhận với người!”
Cuộc điện thoại kéo dài hơn mười phút.
Dưới ánh mắt mong đợi của đạo sĩ Vân Trung, Lý Trạch Vũ hùng hổ bước tới. “Sư đệ, sư phụ có đồng ý không?”
Hòa thượng Tố Nhân lo lắng hỏi.
Nhìn qua ba người, Lý Trạch Vũ cau mày.
Thấy vậy, ba người càng thêm lo lắng.
“Thu dọn một chút, lát nữa dẫn các người đi...” “Không cần thu dọn, bây giờ chúng ta xuất phát!” Đạo sĩ Vân Trung đầy hưng phấn.
“Cháu trai, hấy để ông đi cùng cháu.”
Lý Viễn Sơn đột nhiên lên tiếng.
Lý Trạch Vũ giật mình, kinh ngạc nói: “Ông cố Lý, sao ông lại tham gia trò vui này chứ?”
“Tham gia trò vui gì chứ, cháu trai à, cháu không biết nói thì đừng nói gì cả.” Lý Viễn Sơn tức giận.
Ông ấy thực sự rất tò mò sư phụ Tô Lão Tam Thánh Địa là thần thánh phương nào.
Ngoài ra, ông ấy cũng muốn đích thân cảm ơn họ, dù sao họ đã biến chẩu trai của mình từ một tên ăn chơi phá phách thành một trong những thiên tài xuất sắc nhất thế giới.
Nói là ơn tái tạo cũng không qúa, ông ấy phải đích thân đến cảm ơn.
Hơn mười phút sau, một chiếc trực thăng đậu trên sân bay của nhà họ Lý.
Lý Trạch Vũ dẫn đầu ngồi vào ghế lái.
Ngọc Phượng Hoàng và ba người khác theo sát phía sau.
Lý Viễn Sơn cũng muốn đi, nhưng bị từ chối thẳng thừng.
Dù sao ông ấy đã quá già, thể chất cũng không thể bằng ba vị võ giả Ngọc Phượng Hoàng.