Lý Trạch Vũ cười đến đau cả bụng, khặc khặc hỏi: “Nhưng tôi là kẻ đã làm thịt chắt của ông đấy, giữa chúng ta có mối thù không đội trời chung cơ mài”
“Nhóc Đức Viễn nói đúng, oan oan tương báo bao giờ... Diễn xuất của Tả Thiên Thu vô cùng chân thực, không hề thua kém các diễn viên kỳ cựu.
“Má nó, tao chưa từng thấy tên nào vô liêm sỉ như vậy!” “Ừ, tao cũng thế!”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong chẳng thèm che dấu ánh mắt khinh bỉ của mình.
Lý Trạch Vũ cười khẩy, đáp: “Bớt nói nhảm lại, ông đây chỉ hỏi một câu thôi, có dám quyết một trận sống mái không?!”
“Lý thiếu hiệp, hay là...” Đạo sĩ Thanh Phong tính khuyên tiếp.
Nhưng Lý Trạch Vũ lại hiên ngang ngắt lời, bảo: “Hôm nay đừng ai tốn công khuyên tôi nữa, bởi vì có khuyên cỡ nào cũng chẳng ích gì đâu!”
Dứt lời, hắn lại quay sang nhìn Tả Thiên Thu bằng ánh mắt trêu ngươi: “Lão rùa rụt cổ à, sao không nói câu nào hết vậy, chẳng phải ban nấy ông hùng hổ lắm hả?”
“Cậu..."
Tới nước này mà Tả Thiên Thu còn nhịn nữa là sẽ thành con rùa rụt cổ thật, thế là ông ta hiên ngang đáp lại: “Nếu cậu đã thật lòng muốn chết, vậy lão phu sẽ thành toàn cho cậu!”
“Sư tổ, người có năm chắc phần thắng không?” Lục Hồng lo lắng hỏi.
Tả Thiên Thu thoáng do dự, đương nhiên là không rồi.
“Sư tổ, cho người cái này." Vừa nói, Lục Hồng vừa lén lút nhét một khẩu súng lục có gắn thiết bị giảm thanh cho ông ta.
Con ngươi Tả Thiên Thu co nhỏ: “Ý con là...”
“Sư tổ, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc” Lục Hồng áp sát lại gần, thỏ thẻ.
Sau một hồi suy nghĩ, t1 vẫn nhận lấy khẩu súng, nhét vào ống tay áo. Ông ta cảm thấy Lục Hồng nói rất đúng, không có gì quan trọng hơn tính mạng của mình cả.
Còn chuyện sẽ bị cười chê...
Ha ha, chỉ cần Lý Trạch Vũ tiêu đời, ai lại ngu ngốc đứng ra nói chuyện giùm một người đã chết chứ?
Chỉ lát sau, đệ tử Đạo môn đã lất một bản giấy sinh tử được chuẩn bị sẵn tới.
Lý Trạch Vũ cầm bút lên, lưu loát ký tên mình xuống.
Tả Thiên Thu đã chuẩn bị đâu vào đấy cũng không chút do dự, thoải mái ký tên, còn không quên châm chọc một câu: “Lão phu vốn định tha cho cậu một
mạng, nhưng nếu cậu đã thích tìm đường chết, vậy đừng trách lão phu!”
“Được, lát sẽ biết ai là kẻ thích tìm đường chết thôi.” Lý Trạch Vũ không hề có ý định tốn nước miếng với ông ta.
Ở phía bên kia, đạo sĩ Bạch Vũ và đạo sĩ Vân Trung vô cùng ăn ý đánh giá Lý Trạch Vũ.
“Sư phụ, theo người thì ai có khả năng thắng lớn hơn?” Đạo sĩ Bạch Vũ dò hỏi. “Lý Trạch Vũ!” Đạo sĩ Vân Trung không chút do dự mà trả lời.
Hả?
Đạo sĩ Bạch Vũ ngơ ngẩn: “Sư phụ, người có lòng tin với cậu ta tới vậy hả?”
Đạo sĩ Vân Trung nở nụ cười đầy ẩn ý, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải?”
Đạo sĩ Bạch Vũ lập tức hiểu ra. Lý Trạch Vũ có liên quan đến bí mật động trời, dù hắn không địch lại Tả Thiên Thu, họ cũng không thể để đối phương xảy ra chuyện!
“Cược đây, đặt cược đây!”
Chẳng biết Vật Tương Vong lôi từ đâu ra một quyển sổ, vừa quơ tay vừa há miệng gào lớn.
“Cược thế nào?” Có người bước tới hỏi thăm.
“Cược Lý Trạch Vũ thắng, một hời không chấm một, cược Tả Thiên Thu thắng, một hời mười!”
Cẩu Phú Quý bắt đầu giải thích tỷ lệ cược với mọi người.
Tả Thiên Thu đứng cách đó không xa nghe thấy vậy thì mặt mày lập tức tối sầm. Vầy có khác gì ấn mặt mũi ông ta xuống đất mà chà đạp đâu!
“Tôi cược một triệu Tả tiền bối thắng!”
Đã có người bắt đầu đặt tiền.
Dù ban nãy Lý Trạch Vũ đã thể hiện ra rằng thực lực của mình không hề thua kém, thậm chí có xu hướng trên cơ Tả Thiên Thu. Vấn đề là tỷ lệ cược của Tả Thiên Thu thật quá mê người.
Về phần tỷ lệ cược của Lý Trạch Vũ, hầy...
Có khác gì không mua đâu.
Hơn nữa, trong mắt họ, t1 đã hơn một trăm tuổi, dù là công lực hay kinh nghiệm chiến đấu đều không phải thứ I1 có thể sánh bằng, ban nấy có lẽ là do khinh địch nên mới bị áp chế mà thôi!
“Tôi cược ba mươi triệu Tả tiền bối thắng!”
Chưởng môn Lệnh Hồ Bác của phái Hoa Sơn khá thân với phái Thanh Thành nên hào phóng đặt cược, thu hút càng thêm nhiều người tham gia.
Thấy vậy, sư thái Diệt Tình cũng vội ra lệnh cho Tề Tiên Nh¡: “Tiên Nhi, con mau kiểm tra xem chúng ta có thể xoay vòng được bao nhiêu tiền, sau đó đặt hết vào Lý thiếu hiệp!”
“Sư thái à, tuyệt đối không được!” Lý Trạch Vũ vội ôm quyền thi lễ.
“Chúng ta là người một nhà, không thể tự khiến mình sập tiệm được...”
“Nhóc Đức Viễn nói đúng, oan oan tương báo bao giờ... Diễn xuất của Tả Thiên Thu vô cùng chân thực, không hề thua kém các diễn viên kỳ cựu.
“Má nó, tao chưa từng thấy tên nào vô liêm sỉ như vậy!” “Ừ, tao cũng thế!”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong chẳng thèm che dấu ánh mắt khinh bỉ của mình.
Lý Trạch Vũ cười khẩy, đáp: “Bớt nói nhảm lại, ông đây chỉ hỏi một câu thôi, có dám quyết một trận sống mái không?!”
“Lý thiếu hiệp, hay là...” Đạo sĩ Thanh Phong tính khuyên tiếp.
Nhưng Lý Trạch Vũ lại hiên ngang ngắt lời, bảo: “Hôm nay đừng ai tốn công khuyên tôi nữa, bởi vì có khuyên cỡ nào cũng chẳng ích gì đâu!”
Dứt lời, hắn lại quay sang nhìn Tả Thiên Thu bằng ánh mắt trêu ngươi: “Lão rùa rụt cổ à, sao không nói câu nào hết vậy, chẳng phải ban nấy ông hùng hổ lắm hả?”
“Cậu..."
Tới nước này mà Tả Thiên Thu còn nhịn nữa là sẽ thành con rùa rụt cổ thật, thế là ông ta hiên ngang đáp lại: “Nếu cậu đã thật lòng muốn chết, vậy lão phu sẽ thành toàn cho cậu!”
“Sư tổ, người có năm chắc phần thắng không?” Lục Hồng lo lắng hỏi.
Tả Thiên Thu thoáng do dự, đương nhiên là không rồi.
“Sư tổ, cho người cái này." Vừa nói, Lục Hồng vừa lén lút nhét một khẩu súng lục có gắn thiết bị giảm thanh cho ông ta.
Con ngươi Tả Thiên Thu co nhỏ: “Ý con là...”
“Sư tổ, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc” Lục Hồng áp sát lại gần, thỏ thẻ.
Sau một hồi suy nghĩ, t1 vẫn nhận lấy khẩu súng, nhét vào ống tay áo. Ông ta cảm thấy Lục Hồng nói rất đúng, không có gì quan trọng hơn tính mạng của mình cả.
Còn chuyện sẽ bị cười chê...
Ha ha, chỉ cần Lý Trạch Vũ tiêu đời, ai lại ngu ngốc đứng ra nói chuyện giùm một người đã chết chứ?
Chỉ lát sau, đệ tử Đạo môn đã lất một bản giấy sinh tử được chuẩn bị sẵn tới.
Lý Trạch Vũ cầm bút lên, lưu loát ký tên mình xuống.
Tả Thiên Thu đã chuẩn bị đâu vào đấy cũng không chút do dự, thoải mái ký tên, còn không quên châm chọc một câu: “Lão phu vốn định tha cho cậu một
mạng, nhưng nếu cậu đã thích tìm đường chết, vậy đừng trách lão phu!”
“Được, lát sẽ biết ai là kẻ thích tìm đường chết thôi.” Lý Trạch Vũ không hề có ý định tốn nước miếng với ông ta.
Ở phía bên kia, đạo sĩ Bạch Vũ và đạo sĩ Vân Trung vô cùng ăn ý đánh giá Lý Trạch Vũ.
“Sư phụ, theo người thì ai có khả năng thắng lớn hơn?” Đạo sĩ Bạch Vũ dò hỏi. “Lý Trạch Vũ!” Đạo sĩ Vân Trung không chút do dự mà trả lời.
Hả?
Đạo sĩ Bạch Vũ ngơ ngẩn: “Sư phụ, người có lòng tin với cậu ta tới vậy hả?”
Đạo sĩ Vân Trung nở nụ cười đầy ẩn ý, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không phải?”
Đạo sĩ Bạch Vũ lập tức hiểu ra. Lý Trạch Vũ có liên quan đến bí mật động trời, dù hắn không địch lại Tả Thiên Thu, họ cũng không thể để đối phương xảy ra chuyện!
“Cược đây, đặt cược đây!”
Chẳng biết Vật Tương Vong lôi từ đâu ra một quyển sổ, vừa quơ tay vừa há miệng gào lớn.
“Cược thế nào?” Có người bước tới hỏi thăm.
“Cược Lý Trạch Vũ thắng, một hời không chấm một, cược Tả Thiên Thu thắng, một hời mười!”
Cẩu Phú Quý bắt đầu giải thích tỷ lệ cược với mọi người.
Tả Thiên Thu đứng cách đó không xa nghe thấy vậy thì mặt mày lập tức tối sầm. Vầy có khác gì ấn mặt mũi ông ta xuống đất mà chà đạp đâu!
“Tôi cược một triệu Tả tiền bối thắng!”
Đã có người bắt đầu đặt tiền.
Dù ban nãy Lý Trạch Vũ đã thể hiện ra rằng thực lực của mình không hề thua kém, thậm chí có xu hướng trên cơ Tả Thiên Thu. Vấn đề là tỷ lệ cược của Tả Thiên Thu thật quá mê người.
Về phần tỷ lệ cược của Lý Trạch Vũ, hầy...
Có khác gì không mua đâu.
Hơn nữa, trong mắt họ, t1 đã hơn một trăm tuổi, dù là công lực hay kinh nghiệm chiến đấu đều không phải thứ I1 có thể sánh bằng, ban nấy có lẽ là do khinh địch nên mới bị áp chế mà thôi!
“Tôi cược ba mươi triệu Tả tiền bối thắng!”
Chưởng môn Lệnh Hồ Bác của phái Hoa Sơn khá thân với phái Thanh Thành nên hào phóng đặt cược, thu hút càng thêm nhiều người tham gia.
Thấy vậy, sư thái Diệt Tình cũng vội ra lệnh cho Tề Tiên Nh¡: “Tiên Nhi, con mau kiểm tra xem chúng ta có thể xoay vòng được bao nhiêu tiền, sau đó đặt hết vào Lý thiếu hiệp!”
“Sư thái à, tuyệt đối không được!” Lý Trạch Vũ vội ôm quyền thi lễ.
“Chúng ta là người một nhà, không thể tự khiến mình sập tiệm được...”