Hơn trăm năm trước, Độc Cô Thiên Thư kinh khủng đến nhường nào... Chắc chỉ có người sống trong thời đại đó mới hiểu được.
Có thể nói, nếu lúc đó cường giả vô song Tô Thắng Thiên không xuất hiện thì Độc Cô Thiên Thu thật sự đủ mạnh để tung hoành khắp võ lâm Trung Lâm.
Trong mắt hoà thượng Nhất Trinh, dung mạo của Triệu Như Mộng tuy chưa đến mức giống y đúc Độc Cô Thiên Thu nhưng ít nhất cũng có sáu phần tương tự.
Song, sau khi biết Triệu Như Mộng không phải hậu duệ của họ Độc Cô, ông ấy đã lập tức gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này.
“Trên đời chắc không có chuyện trùng hợp vậy đâu. Vả lại lúc đó cũng có rất nhiều người tới Tây Vực để điều tra, Độc Cô Thiên Thu quả thật không có hậu nhân!”
Hoà thượng Nhất Trinh thổn thức không thôi.
Khi xưa, có rất nhiều kẻ nguy quân tử trong ngoài bất nhất tìm tới Tây Vực, lấy cớ rằng sẽ diệt trừ tận gốc Độc Cô Thiên Thu, nhưng thật ra là muốn tìm kiếm công pháp của người ta, kết quả là đều tay trắng đi về.
Hoà thượng Nhất Trinh cho rằng không trùng hợp như thế được, nhưng Lý Trạch Vũ lại chẳng dám coi thường.
Dù sao cô nàng Triệu Như Mộng kia cũng thèm muốn cơ thể hản, vả lạ đối phương còn xinh đẹp rung động lòng người, hắn không dám đảm bảo một ngày nào đó mình sẽ không từ chối được đối phương.
Lúc này, nghe hoà thượng Nhất Trinh nhắc lại chuyện xưa, hắn hạ quyết tâm phải tra rõ lai lịch của Triệu Như Mộng, đồng thời phải kẹp chặt háng mình khi đối diện với cô nàng kia.
Đừng có trở thành quỷ phong lưu...
Bất giác, hai người hàn huyên hơn một giờ liền, hoà thượng Nhất Trinh cũng đã đi nghỉ ngơi.
Lý Trạch Vũ ngắm nhìn ánh trăng trên trời, lúc này hắn không hề buồn ngủ, quyết định sẽ lên đường.
Nửa tiếng sau.
Một chiếc Hummer đỗ vững vàng bên ngoài cổng nhà họ Lý. Sói đen, George,.Jenny và Ngân Hồ lần lượt xuống xe. “Cạch cạch!”
Đúng lúc này, cổng nhà họ Lý cũng được mở ra, Lý Trạch Vũ mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, hai tay chắp sau lưng, lững thững đi ra.
“Đại đương gia!”
“Đại đương gia..."
Ba người Sói đen lần lượt cất tiếng chào.
Lý Trạch Vũ gật đầu, cuối cùng đặt ánh mắt lên người Ngân Hồ.
Tối nay cô nàng này mặc một bộ đồ bó sát màu trắng, vóc dáng chữ S hoàn hảo lập tức lọt vào đôi mắt hắn.
Ngân Hồ chăm chú nhìn hắn, hỏi: “Không thể đợi đến ngày mai rồi mới xuất phát ư?”
Lý Trạch Vũ lắc đầu, cười nhạt: “Dây dưa không phải là phong cách của tôi.”
Nghe vậy, Ngân Hồ không nói gì nữa.
“Đi thôi.” Lý Trạch Vũ ra hiệu.
Đột nhiên, đúng lúc này, một chiếc Maserati xuất hiện trong tầm mắt mọi người, từ từ dừng lại phía sau chiếc Hummer.
“CạchI”
“Anh rể!”
Người xuống xe đầu tiên là Trần Thanh Dao. Trần Thanh Tuyết theo sát sau đó.
Tối nay hai chị em cô cùng mặc váy đầm giống hệt nhau, cùng đi giày cao. gót đen, thậm chí còn tạo kiểu tóc y chang nhau.
Vãi lồng!
Lý Trạch Vũ lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, bỗng cảm thấy mối nào cũng ngon.
Trần Thanh Tuyết tiến lại gần: “Các anh định đi đâu?” “Khụ khụ.” Lý Trạch Vũ định thần lại, nghiêm túc nói: “Bọn anh phải đi xa một chuyến!”
“Đi xa nhà?”
Trần Thanh Dao khế nhíu mày, nói: “Anh rể, hôm nay là Tết nguyên đán mà, mọi người có chuyện gì mà đi vội vậy?”
Lý Trạch Vũ nhún vai, đáp: “Tết nguyên đán thôi mà, năm nào cũng đón được, hơn nữa cũng ăn cơm tất niên rồi.”
Trần Thanh Dao làm ầm lên: “Anh rể, chị em cố ý phi từ Tuyên Thành đến đây để đón giao thừa với anh đấy, anh không thể đi được!”
“Không sao cả, anh có việc thì đi mau đi.”
Tuy nói vậy nhưng đôi mắt Trần Thanh Tuyết lại ánh lên vẻ hụt hãng.
Có thể nói, nếu lúc đó cường giả vô song Tô Thắng Thiên không xuất hiện thì Độc Cô Thiên Thu thật sự đủ mạnh để tung hoành khắp võ lâm Trung Lâm.
Trong mắt hoà thượng Nhất Trinh, dung mạo của Triệu Như Mộng tuy chưa đến mức giống y đúc Độc Cô Thiên Thu nhưng ít nhất cũng có sáu phần tương tự.
Song, sau khi biết Triệu Như Mộng không phải hậu duệ của họ Độc Cô, ông ấy đã lập tức gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này.
“Trên đời chắc không có chuyện trùng hợp vậy đâu. Vả lại lúc đó cũng có rất nhiều người tới Tây Vực để điều tra, Độc Cô Thiên Thu quả thật không có hậu nhân!”
Hoà thượng Nhất Trinh thổn thức không thôi.
Khi xưa, có rất nhiều kẻ nguy quân tử trong ngoài bất nhất tìm tới Tây Vực, lấy cớ rằng sẽ diệt trừ tận gốc Độc Cô Thiên Thu, nhưng thật ra là muốn tìm kiếm công pháp của người ta, kết quả là đều tay trắng đi về.
Hoà thượng Nhất Trinh cho rằng không trùng hợp như thế được, nhưng Lý Trạch Vũ lại chẳng dám coi thường.
Dù sao cô nàng Triệu Như Mộng kia cũng thèm muốn cơ thể hản, vả lạ đối phương còn xinh đẹp rung động lòng người, hắn không dám đảm bảo một ngày nào đó mình sẽ không từ chối được đối phương.
Lúc này, nghe hoà thượng Nhất Trinh nhắc lại chuyện xưa, hắn hạ quyết tâm phải tra rõ lai lịch của Triệu Như Mộng, đồng thời phải kẹp chặt háng mình khi đối diện với cô nàng kia.
Đừng có trở thành quỷ phong lưu...
Bất giác, hai người hàn huyên hơn một giờ liền, hoà thượng Nhất Trinh cũng đã đi nghỉ ngơi.
Lý Trạch Vũ ngắm nhìn ánh trăng trên trời, lúc này hắn không hề buồn ngủ, quyết định sẽ lên đường.
Nửa tiếng sau.
Một chiếc Hummer đỗ vững vàng bên ngoài cổng nhà họ Lý. Sói đen, George,.Jenny và Ngân Hồ lần lượt xuống xe. “Cạch cạch!”
Đúng lúc này, cổng nhà họ Lý cũng được mở ra, Lý Trạch Vũ mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, hai tay chắp sau lưng, lững thững đi ra.
“Đại đương gia!”
“Đại đương gia..."
Ba người Sói đen lần lượt cất tiếng chào.
Lý Trạch Vũ gật đầu, cuối cùng đặt ánh mắt lên người Ngân Hồ.
Tối nay cô nàng này mặc một bộ đồ bó sát màu trắng, vóc dáng chữ S hoàn hảo lập tức lọt vào đôi mắt hắn.
Ngân Hồ chăm chú nhìn hắn, hỏi: “Không thể đợi đến ngày mai rồi mới xuất phát ư?”
Lý Trạch Vũ lắc đầu, cười nhạt: “Dây dưa không phải là phong cách của tôi.”
Nghe vậy, Ngân Hồ không nói gì nữa.
“Đi thôi.” Lý Trạch Vũ ra hiệu.
Đột nhiên, đúng lúc này, một chiếc Maserati xuất hiện trong tầm mắt mọi người, từ từ dừng lại phía sau chiếc Hummer.
“CạchI”
“Anh rể!”
Người xuống xe đầu tiên là Trần Thanh Dao. Trần Thanh Tuyết theo sát sau đó.
Tối nay hai chị em cô cùng mặc váy đầm giống hệt nhau, cùng đi giày cao. gót đen, thậm chí còn tạo kiểu tóc y chang nhau.
Vãi lồng!
Lý Trạch Vũ lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, bỗng cảm thấy mối nào cũng ngon.
Trần Thanh Tuyết tiến lại gần: “Các anh định đi đâu?” “Khụ khụ.” Lý Trạch Vũ định thần lại, nghiêm túc nói: “Bọn anh phải đi xa một chuyến!”
“Đi xa nhà?”
Trần Thanh Dao khế nhíu mày, nói: “Anh rể, hôm nay là Tết nguyên đán mà, mọi người có chuyện gì mà đi vội vậy?”
Lý Trạch Vũ nhún vai, đáp: “Tết nguyên đán thôi mà, năm nào cũng đón được, hơn nữa cũng ăn cơm tất niên rồi.”
Trần Thanh Dao làm ầm lên: “Anh rể, chị em cố ý phi từ Tuyên Thành đến đây để đón giao thừa với anh đấy, anh không thể đi được!”
“Không sao cả, anh có việc thì đi mau đi.”
Tuy nói vậy nhưng đôi mắt Trần Thanh Tuyết lại ánh lên vẻ hụt hãng.