Mục lục
(Nháp) Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi chưởng môn các phái lớn vừa mới ra đến sân bay, người chỉ huy của đoàn nước ngoài đã nhận được một tin tức.

Người nọ quay đầu liếc nhìn mấy người chung quanh vẫn đang đắm chìm trong niềm vui vì nước dương oai, mở miệng nói với thái độ không đành lòng: “Các vị, tôi có một tin buồn muốn báo cho các vị."

Trong phút chốc, Bạch Tố Y đi tuốt đằng trước khẽ run lên, cô ấy bắt đầu căng thẳng.

“Tin gì vậy đoàn trưởng Dương?” Tống Thành Công cau mày hỏi. “Lý Trạch Vũ... Không thể quay về từ đất nước hoa anh đào nữa rồi!” Mẹt

Đoàn trưởng Dương vừa dứt lời, thái độ của chưởng môn các phái đều thay đổi.

“Nói hươu nói vượn cái gì thế? Sư thúc của tôi là kẻ vô địch thiên hạ, sao có chuyện không thể trở về được!” Bạch Tố Y kích động đến mức nói năng lộn xộn.

Sư thái Diệt Tình ấn bả vai Bạch Tố Y xuống, trấn an cô ấy: “Thánh nữ Bạch khoan hãng kích động!”

“Sư thái, tên kia đang nói bậy, không ai có thể trở thành đối thủ của sư thúc tôi hết, hơn nữa sư thúc tôi còn nói nếu sư thúc muốn rời đi thì trên thế giới này không ai có thể giữ được sư thúc!” Dứt lời, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài hai bên má Bạch Tố Y.

“A di đà phật!”

Hoà thượng Đức Viễn niệm Phật rồi chắp tay trước ngực, nói: “Đoàn trưởng Dương, Lý minh chủ gặp nạn thật sao?”

Đoàn trưởng Dương than một tiếng, sau đó dùng điện thoại bật một đoạn video rồi giơ ra trước mặt mọi người.

Mọi người nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, chỉ sợ bỏ lỡ khoảnh khắc nào đó, bởi trong tiềm thức của bọn họ, họ không dám tin vào kết quả này.

Dù gì họ cũng đã nhìn thấy thực lực của Lý Trạch Vũ, hơn nữa bên cạnh hắn còn có một cao thủ “Tiểu Nam”, nếu hai người liên thủ thì e là dù có ở chiến trường thời cổ đại vẫn có thể tiến vào chiến trường giết người bảy lần rồi lại thoát

vây ra ngoài bảy lần.

Nhưng sau khi thấy khuôn mặt Lý Trạch Vũ hiện trên màn hình điện thoại, dù có không muốn cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận sự thật.

Lý Trạch Vũ đã chết thật rồi!

Tại đảo Thiên Đường.

Nhìn bầu trời đêm tối đen như mực, trông sắc mặt Cung Nghê Thường có vẻ phiền muộn.

Cô ấy cũng đã nhận được tin tức Lý Trạch Vũ chết ở đất nước hoa anh vào mới đây thôi, trong chốc lát, tâm trạng cô ấy trở nên phức tạp dị thường.

“Thường Nhi!"

Bởi vì Cung Nghê Thường quá tập trung nên ngay cả khi có người tới gần mà vẫn không nhận ra, đến khi quay đầu lại đối diện với một người đàn ông trung niên có khuôn mặt nghiêm nghị, dáng người cao lớn.

Người đó chính là Cung Vô Địch - chủ nhân của đảo Thiên Đường.

“Cha!”

Cung Nghê Thường hoàn hồn, nói với giọng điệu không cam lòng: “Dường như hy vọng của chúng ta đã tan biến!”

Cung Vô Địch nhướng mày, thở dài: “Mọi thứ đều đã được định sẵn, có cưỡng cầu cũng không được!”

“Không, chắc chắn con phải tìm ra cách mở ra Thiên Quan thứ mười, chắc chăn con sẽ làm được!” Cung Nghê Thường nói với giọng chắc nịch.

Cung Vô Địch nghiêng đầu nhìn con gái với ánh mắt nhân từ, ông ta khẽ cười nói: “Con nhỏ ngốc này, cha thật sự rất mừng khi con có quyết tâm như vậy!”

“Cha!” Cung Nghê Thường bỗng hét lên một tiếng.

Cung Vô Địch tỏ vẻ nghi ngờ.

“Có lẽ tên kia chưa chết!” Cung Nghê Thường đổi chủ đề.

Cung Vô Địch khẽ nhíu mày, ông ta trầm ngâm: “Tin tình báo của chúng ta không sai đâu, hơn nữa, chẳng phải cậu thanh niên trong video kia chính là thằng nhóc đó à?”

“Thời cổ xưa có một loại thuật dịch dung vô cùng tỉnh vi, có thể giấu trời qua biển. Huống hồ giờ còn là thời đại khoa học kỹ thuật, muốn thay đổi dung mạo. một người là chuyện thật sự quá dễ dàng!” Cung Nghê Thường càng nói càng khẳng định chắc như đinh đóng cọc: “Chắc chắn tên kia không dễ chết như vậy đâu!”

Cung Vô Địch im lặng.

Mặc dù những gì con gái ông ta nói rất có lý, nhưng thường thì chuyện này sẽ ít khi sai lệch, chưa kể tin tức này lại do chính phủ nước hoa anh đào công bố. Nó có đủ sức thuyết phục!

“Cha, cha tin con đi, con dám khẳng định là tên kia chưa chết!” Cung Nghê Thường lặp lại lần nữa.

Cung Vô Địch cau mày, ông ta hỏi vặn lại con gái: “Tại sao con dám chắc chăn như vậy?”

“Bằng trực giác của con!” Cung Nghê Thường khẽ nhếch môi cười. Thấy vậy, Cung Vô Địch lại cau chặt mày hơn, ông ta nghỉ ngờ có phải do con gái quá khao khát việc được Lý Trạch Vũ dẫn vào Thiên Quan nên không muốn chấp nhận sự thật hay không.

Nói một cách đơn giản thì là cô ấy bị điên rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK