Ban đêm, nhà họ Lý.
Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, cảm xúc trong lòng bắt đầu lẫn lộn. Trần Thanh Dao nằm bên cạnh cũng bối rối trong lòng.
Lý Trạch Vũ rít một hơi thật mạnh, ngay sau đó thở dài một tiếng.
Tuy rằng ngay từ đầu đã cảm thấy có điều không ổn nhưng hắn căn bản không ngờ Trần Thanh Dao lại đổi phòng với Trần Thanh Tuyết!
“Anh rể, anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Trần Thanh Dao ngơ ngác ngẩn nhìn Lý Trạch Vũ.
Tuy rằng cô thừa nhận bản thân có tình cảm với Lý Trạch Vũ nhưng trong lòng vẫn luôn tự cảnh báo cho chính mình, Lý Trạch Vũ là của chị, giữa hai người bọn họ không thể vượt quá giới hạn.
Đáng tiếc, tạo vật trêu người!
Không bao giờ nghĩ đêm nay lại xảy ra sự việc này.
Lý Trạch Vũ gãi đầu, nói: “Trước hết cô đừng nói chuyện này ra ngoài, chờ tìm được cơ hội thích hợp, tôi sẽ giải thích với Thanh Tuyết, thế nào?”
Trần Thanh Dao mở to mắt, tức giận nói: “Tôi không phải có ý này!” “Vậy ý cô là?” Lý Trạch Vũ khó hiểu hỏi.
“Ý tôi là... Chuyện này tôi không nói, anh cũng không thể nói, trời biết đất biết, không thể có người thứ ba biết!”
Nghe được lời này, Lý Trạch Vũ hưng phấn. “Cô muốn âm thầm duy trì quan hệ với tôi à?” “Anh tưởng bởi”
Trần Thanh Dao hừ một tiếng, nói: “Dù sao chúng ta cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi!”
“A, cái này..."
Nụ cười trên mặt Lý Trạch Vũ cứng lại. “Anh có nghe rõ không?”
Trần Thanh Dao cố ý xụ mặt.
Lý Trạch Vũ lắc đầu, trực tiếp ôm chặt đối phương vào trong ngực: “Phát sinh chuyện lớn như vậy thì có thể coi như chưa từng xảy ra sao?”
“Nhưng mà...” “Không có nhưng nhị gì cải”
Lý Trạch Vũ mạnh mẽ ngắt lời: “Em là người phụ nữ của tôi rồi, đời này chỉ có thể có một người đàn ông là tôi thôi!”
Trong phút chốc, Trần Thanh Dao cảm thấy lòng mình ngọt ngào như được rót mật.
“Cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ cho em một câu trả lời hoàn hảo.”
Lý Trạch Vũ hứa hẹn.
Trần Thanh Dao bật cười, im lặng gật đầu.
“Dù sao cũng đã xảy ra rồi, hay là làm thêm lần nữa!”
Lý Trạch Vũ cười ha ha, ngay sau đó xoay người đè Trần Thanh Dao xuống dưới. “Anh không được làm loạn...”
Nhưng Trần Thanh Dao căn bản không có cơ hội chống cự.
Phủ Trấn Nam Vương.
Tê Tư Dư được Long Tổ thả ra, Tê Đông Lâm nghĩ cuối cùng nhà họ Lý vẫn không dám cá chết rách lưới với ông ta, khóe miệng không khỏi nở nụ cười đắc ý.
Đúng lúc này, lão quản gia vội vã chạy vào: “Lão gia, việc lớn không tốt!” Ngay sau đó, có hai người khiêng thi thể của Tê Kiêu vào.
Trong phút chốc, ý cười trên mặt Tê Đông Lâm sượng cứng lại trên mặt, ngay sau đó cả người ông ta tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.
Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, cảm xúc trong lòng bắt đầu lẫn lộn. Trần Thanh Dao nằm bên cạnh cũng bối rối trong lòng.
Lý Trạch Vũ rít một hơi thật mạnh, ngay sau đó thở dài một tiếng.
Tuy rằng ngay từ đầu đã cảm thấy có điều không ổn nhưng hắn căn bản không ngờ Trần Thanh Dao lại đổi phòng với Trần Thanh Tuyết!
“Anh rể, anh không có gì muốn nói với tôi sao?”
Trần Thanh Dao ngơ ngác ngẩn nhìn Lý Trạch Vũ.
Tuy rằng cô thừa nhận bản thân có tình cảm với Lý Trạch Vũ nhưng trong lòng vẫn luôn tự cảnh báo cho chính mình, Lý Trạch Vũ là của chị, giữa hai người bọn họ không thể vượt quá giới hạn.
Đáng tiếc, tạo vật trêu người!
Không bao giờ nghĩ đêm nay lại xảy ra sự việc này.
Lý Trạch Vũ gãi đầu, nói: “Trước hết cô đừng nói chuyện này ra ngoài, chờ tìm được cơ hội thích hợp, tôi sẽ giải thích với Thanh Tuyết, thế nào?”
Trần Thanh Dao mở to mắt, tức giận nói: “Tôi không phải có ý này!” “Vậy ý cô là?” Lý Trạch Vũ khó hiểu hỏi.
“Ý tôi là... Chuyện này tôi không nói, anh cũng không thể nói, trời biết đất biết, không thể có người thứ ba biết!”
Nghe được lời này, Lý Trạch Vũ hưng phấn. “Cô muốn âm thầm duy trì quan hệ với tôi à?” “Anh tưởng bởi”
Trần Thanh Dao hừ một tiếng, nói: “Dù sao chúng ta cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi!”
“A, cái này..."
Nụ cười trên mặt Lý Trạch Vũ cứng lại. “Anh có nghe rõ không?”
Trần Thanh Dao cố ý xụ mặt.
Lý Trạch Vũ lắc đầu, trực tiếp ôm chặt đối phương vào trong ngực: “Phát sinh chuyện lớn như vậy thì có thể coi như chưa từng xảy ra sao?”
“Nhưng mà...” “Không có nhưng nhị gì cải”
Lý Trạch Vũ mạnh mẽ ngắt lời: “Em là người phụ nữ của tôi rồi, đời này chỉ có thể có một người đàn ông là tôi thôi!”
Trong phút chốc, Trần Thanh Dao cảm thấy lòng mình ngọt ngào như được rót mật.
“Cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ cho em một câu trả lời hoàn hảo.”
Lý Trạch Vũ hứa hẹn.
Trần Thanh Dao bật cười, im lặng gật đầu.
“Dù sao cũng đã xảy ra rồi, hay là làm thêm lần nữa!”
Lý Trạch Vũ cười ha ha, ngay sau đó xoay người đè Trần Thanh Dao xuống dưới. “Anh không được làm loạn...”
Nhưng Trần Thanh Dao căn bản không có cơ hội chống cự.
Phủ Trấn Nam Vương.
Tê Tư Dư được Long Tổ thả ra, Tê Đông Lâm nghĩ cuối cùng nhà họ Lý vẫn không dám cá chết rách lưới với ông ta, khóe miệng không khỏi nở nụ cười đắc ý.
Đúng lúc này, lão quản gia vội vã chạy vào: “Lão gia, việc lớn không tốt!” Ngay sau đó, có hai người khiêng thi thể của Tê Kiêu vào.
Trong phút chốc, ý cười trên mặt Tê Đông Lâm sượng cứng lại trên mặt, ngay sau đó cả người ông ta tỏa ra hàn khí lạnh lẽo.