Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều âm thầm lắc đầu.
Con mẹ nó làm sao có thể có chuyện này được!
“Dm, ông đây làm bậy rồi.”
Lý Trạch Vũ đột nhiên lẩm bam.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Vật Tương Vong không hiểu hỏi.
“Quên mất bảo tên chó chết này đưa tiền trước, ba mươi tỷ đấy!”
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ đau lòng không thôi.
Cẩu Phú Quý lau mồ hôi lạnh, nhắc nhở: “Thiếu gia, chúng ta có thể đến thẳng nhà họ Hà đòi mà.”
“Đúng thế, tôi có thể tìm Hà Thư Hoa đòi tiền!”
Lý Trạch Vũ cười ha ha: “Sao mình lại thông minh như vậy chứ.”
Rõ ràng là hắn nghĩ ra chủ ý này được không?
Cẩu Phú Quý khinh bỉ nhìn qua thiếu gia nhà mình, suýt chút nữa định giơ ngón tay giữa lên.
“Các cậu mang thi thể tên khốn này đến nhà họ Hà đòi tiền, nói cho bọn họ biết, nếu dám thiếu một xu nào thì ngày mai bản thiếu gia sẽ san bằng nhà họ Hà.”
Lý Trạch Vũ khí thế ngất trời nói.
Đương nhiên là hắn biết nếu mình làm như vậy sẽ hoàn toàn kết thù với nhà họ Hà, nhưng thế thì sao?
Đối phương ngay từ đầu không phải là
người của nhà họ Lý của hắn, có gan thì cứ tới trả thù!
Ai sợ kẻ đó là con rùa rụt đầu!
Cứ như vậy, cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đến nhà họ Hà đòi nợ, mà Lý Trạch Vũ thì dẫn theo Sói Đen trở về Tuyên Thành.
Sau hai giờ.
Lý Trạch Vũ vừa trở lại tổ bảo vệ của khoa học kỹ thuật Vân Dương, tiếng chuông tan tầm vang lên.
‘Tiền kiếm được hôm qua còn chưa xài hết, hôm nay lại thêm một trăm nhân dân tệ! Quả nhiên, kẻ có tiền sẽ trở nên càng ngày càng có tiền…”
Lý Trạch Vũ thở dài.
Ánh mắt Sói Đen đờ đẫn, khóe miệng co quắp mấy lần.
Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ đường đường là vương giả Tử Ngục, vậy mà lại làm bảo vệ ở một công ty nho nhỏ này.
Nếu những kẻ ngang bướng trong Tử Ngục biết chuyện này, sợ là sẽ cười bay cả răng hàm mất!
“Thế nào, có muốn đi làm với tôi hay
không?”
Lý Trạch Vũ nhiệt tình đưa ra lời mời.
Sói Đen không hề nghĩ ngợi đã đồng ý: “Đại đương gia ở đâu thì tôi ở đó.”
Anh ta đã hạ quyết tâm từ trước, chỉ cần Lý Trạch Vũ không chê, đời này anh ta sẽ đi theo phía sau người này.
“Anh em tốt!”
Lý Trạch Vũ vỗ vai của anh ta, nói: “Yên tâm, đi theo tôi bảo đảm cậu ăn ngon uống say, buổi tối tôi sẽ dẫn cậu đến khách sạn quốc tế Sa Huyền ăn chực một bữa.”
Đm…
Sói Đen suýt nữa ngã sấp xuống đất.
“Anh rể! Anh rể…”
Đúng lúc này, Trần Thanh Dao người chưa đến tiếng tớỉ trước.
Lý Trạch Vũ nghe tiếng nghênh đón thì nhìn thấy Trần Thanh Dao chạy chậm tới.
Đàn ông đều háo sắc, không háo sắc thì không phải là đàn ông!
Nhìn qua dáng người thướt tha mềm mại của Tran Thanh Dao, Lý Trạch Vũ không khỏi cảm thấy có chút bối rối.
“Anh rể, anh đừng nhìn nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Thanh Dao ửng đỏ.
Lý Trạch Vũ gãi đầu một cái, cười ha ha: “Không có cách nào, anh đây không kìm lòng nổi….”
Đêm nay chị gái em sẽ thay mặt ông nội đi tham gia một bữa tiệc giao lưu thương nghiệp, đến lúc đó sẽ có rất nhiều ruồi muỗi làm cho nqườỉ ta chán qhét, anh đi cùnq chị em đỉ.
Con mẹ nó làm sao có thể có chuyện này được!
“Dm, ông đây làm bậy rồi.”
Lý Trạch Vũ đột nhiên lẩm bam.
“Thiếu gia, có chuyện gì vậy?” Vật Tương Vong không hiểu hỏi.
“Quên mất bảo tên chó chết này đưa tiền trước, ba mươi tỷ đấy!”
Vẻ mặt Lý Trạch Vũ đau lòng không thôi.
Cẩu Phú Quý lau mồ hôi lạnh, nhắc nhở: “Thiếu gia, chúng ta có thể đến thẳng nhà họ Hà đòi mà.”
“Đúng thế, tôi có thể tìm Hà Thư Hoa đòi tiền!”
Lý Trạch Vũ cười ha ha: “Sao mình lại thông minh như vậy chứ.”
Rõ ràng là hắn nghĩ ra chủ ý này được không?
Cẩu Phú Quý khinh bỉ nhìn qua thiếu gia nhà mình, suýt chút nữa định giơ ngón tay giữa lên.
“Các cậu mang thi thể tên khốn này đến nhà họ Hà đòi tiền, nói cho bọn họ biết, nếu dám thiếu một xu nào thì ngày mai bản thiếu gia sẽ san bằng nhà họ Hà.”
Lý Trạch Vũ khí thế ngất trời nói.
Đương nhiên là hắn biết nếu mình làm như vậy sẽ hoàn toàn kết thù với nhà họ Hà, nhưng thế thì sao?
Đối phương ngay từ đầu không phải là
người của nhà họ Lý của hắn, có gan thì cứ tới trả thù!
Ai sợ kẻ đó là con rùa rụt đầu!
Cứ như vậy, cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đến nhà họ Hà đòi nợ, mà Lý Trạch Vũ thì dẫn theo Sói Đen trở về Tuyên Thành.
Sau hai giờ.
Lý Trạch Vũ vừa trở lại tổ bảo vệ của khoa học kỹ thuật Vân Dương, tiếng chuông tan tầm vang lên.
‘Tiền kiếm được hôm qua còn chưa xài hết, hôm nay lại thêm một trăm nhân dân tệ! Quả nhiên, kẻ có tiền sẽ trở nên càng ngày càng có tiền…”
Lý Trạch Vũ thở dài.
Ánh mắt Sói Đen đờ đẫn, khóe miệng co quắp mấy lần.
Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ đường đường là vương giả Tử Ngục, vậy mà lại làm bảo vệ ở một công ty nho nhỏ này.
Nếu những kẻ ngang bướng trong Tử Ngục biết chuyện này, sợ là sẽ cười bay cả răng hàm mất!
“Thế nào, có muốn đi làm với tôi hay
không?”
Lý Trạch Vũ nhiệt tình đưa ra lời mời.
Sói Đen không hề nghĩ ngợi đã đồng ý: “Đại đương gia ở đâu thì tôi ở đó.”
Anh ta đã hạ quyết tâm từ trước, chỉ cần Lý Trạch Vũ không chê, đời này anh ta sẽ đi theo phía sau người này.
“Anh em tốt!”
Lý Trạch Vũ vỗ vai của anh ta, nói: “Yên tâm, đi theo tôi bảo đảm cậu ăn ngon uống say, buổi tối tôi sẽ dẫn cậu đến khách sạn quốc tế Sa Huyền ăn chực một bữa.”
Đm…
Sói Đen suýt nữa ngã sấp xuống đất.
“Anh rể! Anh rể…”
Đúng lúc này, Trần Thanh Dao người chưa đến tiếng tớỉ trước.
Lý Trạch Vũ nghe tiếng nghênh đón thì nhìn thấy Trần Thanh Dao chạy chậm tới.
Đàn ông đều háo sắc, không háo sắc thì không phải là đàn ông!
Nhìn qua dáng người thướt tha mềm mại của Tran Thanh Dao, Lý Trạch Vũ không khỏi cảm thấy có chút bối rối.
“Anh rể, anh đừng nhìn nữa.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Thanh Dao ửng đỏ.
Lý Trạch Vũ gãi đầu một cái, cười ha ha: “Không có cách nào, anh đây không kìm lòng nổi….”
Đêm nay chị gái em sẽ thay mặt ông nội đi tham gia một bữa tiệc giao lưu thương nghiệp, đến lúc đó sẽ có rất nhiều ruồi muỗi làm cho nqườỉ ta chán qhét, anh đi cùnq chị em đỉ.