Trương Bách Khâm ngẩn ra, hồn nhiên không nghĩ người một giây trước còn vui vẻ hiền lành bây giờ lại đột nhiên trở mặt.
Anh ta không nhịn được bắt đầu nhớ lại có phải mình đã làm sai điều gì không!
Nếu thật sự đã làm sai điều gì đó, đến lúc đó Ngọc Phượng Hoàng lại đến nói với cha anh ta mấy câu, trở về người bị đòn lại là anh ta.
Suy nghĩ một chút, một giọt mồ hôi lại túa ra trên trán anh 1a.
"Ngọc cung chủ, lúc nãy thái độ của vãn bối không đúng, mong ngài rộng lượng tha thứ!”
Trương Bách Khâm suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ mình đã làm sai điều gì, thế nhưng cho dù làm sai chuyện gì, chỉ cần xin lỗi trước là xong chuyện.
"Cậu hẳn là không cần phải xin lỗi tôi mà xin lỗi sư đệ của bổn tọal"
Ngọc Phượng Hoàng cũng không biết Trương Bách Khâm làm gì sai để bị Lý Trạch Vũ nhắm vào, không nhịn được đẩy quả bóng này sang cho sư đệ của mình.
"Chuyện này..." Trương Bách Khâm ghét Lý Trạch Vũ, thế nhưng Ngọc
Phượng Hoàng đã nói như thế, anh ta cũng chỉ có thể làm theo, thế là trịnh trọng hành lễ trước mặt Lý Trạch Vũ.
Ối...
Anh ta đột nhiên không biết nên xưng hô với đối phương thế nào.
Suy nghĩ một chút, dù sao cũng đã gọi một tiếng chút, cũng không phải thiếu mỗi lần này.
"Chú, vừa rồi là vãn bối không đúng, ngài rộng lượng, đừng tính toán với tôi như thết"
Trương Bách Khâm cảm thấy vô cùng ấm ức.
Rõ ràng anh ta chẳng làm gì cả, vô duyên vô cớ bị giáo huấn một trận, cuối cùng lại còn phải xin lỗi!
"Bách Khâm đúng không?"
Lý Trạch Vũ võ vai anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Ai cũng biết trong mỗi bữa ăn, từng hạt cơm đều khó kiếm, lương thực cũng như thế, chú bảo cậu không thể lãng phí lương thực cũng
vì muốn tốt cho cậu thôi!"
"Điều chú dạy dỗ là phải, vấn bối bảo đảm đẽ không lãng phí dù là một cái bánh bao."
Trương Bách Khâm vô cùng thành khẩn, bảo đảm nói. Thế nhưng trong lòng anh ta lại âm thầm nhớ rõ mặt Lý Trạch Vũ, nghĩ sẽ có một ngày tìm cơ hội để tính toán món nợ này với đối phương.
"Nếu cậu đã thành tâm nhận sai, người chú như tôi cũng không thể không tha thứ cho cậu được, thế nhưng...
Lý Trạch Vũ nghiêm túc nói: "Ai biết cậu có lừa chú hay không chứ?”
"Chú yên tâm, vãn bối chắc chăn không dám!" Trương Bách Khâm lại lên tiếng bảo đảm.
"Ừ, nếu đã như thế cậu hãy chúng minh cho tôi xem một chút đi!"
"Sao cơ? Chứng minh điều gì?" "Bây giờ lập tức ăn những chiếc bánh bao này đi!"
Lý Trạch Vũ nhắc lại: "Hãy nhớ, nếu lãng phí một cái, tôi sẽ bẻ mật cái răng của cậu đấy!"
Trương Bách Khâm cầm bánh bao trong tay, nuốt nước bọt một cái.
Cái bánh bao này to hơn quả đấm của anh ta, lại còn có khoảng mười mấy cái, mặc dù anh ta là kẻ ăn thùng uống vại cũng chẳng ăn hết nổi.
"Khinh người quá đáng, Tiểu Dao Cung mấy người đúng là khinh người quá đáng!
Trương Bách Khâm không nhịn nổi nửa, hoàn toàn bùng nổ.
"Sự đệ!"
Anh ta không nhịn được bắt đầu nhớ lại có phải mình đã làm sai điều gì không!
Nếu thật sự đã làm sai điều gì đó, đến lúc đó Ngọc Phượng Hoàng lại đến nói với cha anh ta mấy câu, trở về người bị đòn lại là anh ta.
Suy nghĩ một chút, một giọt mồ hôi lại túa ra trên trán anh 1a.
"Ngọc cung chủ, lúc nãy thái độ của vãn bối không đúng, mong ngài rộng lượng tha thứ!”
Trương Bách Khâm suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ mình đã làm sai điều gì, thế nhưng cho dù làm sai chuyện gì, chỉ cần xin lỗi trước là xong chuyện.
"Cậu hẳn là không cần phải xin lỗi tôi mà xin lỗi sư đệ của bổn tọal"
Ngọc Phượng Hoàng cũng không biết Trương Bách Khâm làm gì sai để bị Lý Trạch Vũ nhắm vào, không nhịn được đẩy quả bóng này sang cho sư đệ của mình.
"Chuyện này..." Trương Bách Khâm ghét Lý Trạch Vũ, thế nhưng Ngọc
Phượng Hoàng đã nói như thế, anh ta cũng chỉ có thể làm theo, thế là trịnh trọng hành lễ trước mặt Lý Trạch Vũ.
Ối...
Anh ta đột nhiên không biết nên xưng hô với đối phương thế nào.
Suy nghĩ một chút, dù sao cũng đã gọi một tiếng chút, cũng không phải thiếu mỗi lần này.
"Chú, vừa rồi là vãn bối không đúng, ngài rộng lượng, đừng tính toán với tôi như thết"
Trương Bách Khâm cảm thấy vô cùng ấm ức.
Rõ ràng anh ta chẳng làm gì cả, vô duyên vô cớ bị giáo huấn một trận, cuối cùng lại còn phải xin lỗi!
"Bách Khâm đúng không?"
Lý Trạch Vũ võ vai anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Ai cũng biết trong mỗi bữa ăn, từng hạt cơm đều khó kiếm, lương thực cũng như thế, chú bảo cậu không thể lãng phí lương thực cũng
vì muốn tốt cho cậu thôi!"
"Điều chú dạy dỗ là phải, vấn bối bảo đảm đẽ không lãng phí dù là một cái bánh bao."
Trương Bách Khâm vô cùng thành khẩn, bảo đảm nói. Thế nhưng trong lòng anh ta lại âm thầm nhớ rõ mặt Lý Trạch Vũ, nghĩ sẽ có một ngày tìm cơ hội để tính toán món nợ này với đối phương.
"Nếu cậu đã thành tâm nhận sai, người chú như tôi cũng không thể không tha thứ cho cậu được, thế nhưng...
Lý Trạch Vũ nghiêm túc nói: "Ai biết cậu có lừa chú hay không chứ?”
"Chú yên tâm, vãn bối chắc chăn không dám!" Trương Bách Khâm lại lên tiếng bảo đảm.
"Ừ, nếu đã như thế cậu hãy chúng minh cho tôi xem một chút đi!"
"Sao cơ? Chứng minh điều gì?" "Bây giờ lập tức ăn những chiếc bánh bao này đi!"
Lý Trạch Vũ nhắc lại: "Hãy nhớ, nếu lãng phí một cái, tôi sẽ bẻ mật cái răng của cậu đấy!"
Trương Bách Khâm cầm bánh bao trong tay, nuốt nước bọt một cái.
Cái bánh bao này to hơn quả đấm của anh ta, lại còn có khoảng mười mấy cái, mặc dù anh ta là kẻ ăn thùng uống vại cũng chẳng ăn hết nổi.
"Khinh người quá đáng, Tiểu Dao Cung mấy người đúng là khinh người quá đáng!
Trương Bách Khâm không nhịn nổi nửa, hoàn toàn bùng nổ.
"Sự đệ!"