Đạo sĩ Vân Trung là ai chứ? Là đại lão có bối phận cao nhất trong Đạo môn!
Chẳng ngoa khi nói không ai trong giới võ lâm dám gánh chịu cơn thịnh nộ của ông!
Cho nên sau khi nghe được uy hiếp của đạo sĩ Vân Trung, Lục Hoành lập sức sợ hãi khiếp đảm, đáng tiếc cho dù giờ phút này ông ta muốn thuyết phục Tả Thiên Thu dừng lại cũng đã quá muộn...
“Đoàng đoàng..."
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tả Thiên Thu đã bóp cò.
Trong nháy mắt, phảng phất như thời gian đứng yên!
"KHÔNG..."
Tê Tiên Nhi bật khóc, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia đau thương luyến tiếc.
Bạch Tố Y vươn một tay ra, lao về phía trước rất nhanh, nhưng trách cha mẹ sinh thiếu hai chân thế cho nên không theo kịp tốc độ của viên đạn.
Nhưng Cung Nghê Thường lại sững sờ tại chỗ, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối.
Có người vui, có người buồn... Ngược lại, khuôn mặt của Trường Bách Khâm đầy phấn khích.
Trong lúc bàng hoàng dường như anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng Lý Trạch Vũ bị bắn chết bỏ mình.
Thật tốt, không cần tự mình ra tay cũng có thể báo thù rửa hận! Cảm giác này thực sự quá tuyệt vời.
Ngay sau đó...
"Mẹ nói"
"Mẹ nói"
"Mẹ nó..."
Giữa hiện trường gần hai nghìn người, từng tiếng "Mẹ nó' liên tục thi nhau vang lên.
Từ không tin nổi nghẹn họng trơ mắt nhìn, đến cuối cùng là tràn đây khâm phục...
Ngắn ngủi mấy hơi thở, vẻ mặt mọi người ít nhất đã thay đổi ba lần!
Chỉ thấy trên võ đài Lý Trạch Vũ đứng thẳng lưng, mà hai viên đạn Tả Thiên Thu vừa bắn ra đột nhiên xuất hiện giữa hai ngón tay của hắn.
Bắt đao bằng tay trần không phải chuyện hiếm, nhưng tiếp đạn bằng tay trần thì quá mức rồi!
Nghe đồn chỉ có Hỏa Vân Tà Thần bang Phủ Đầu tung hoành mấy chục năm trước mới có thủ pháp như vậy, từ đó đến nay, cảnh tượng này chưa bao giờ xuất hiện lại trên giang hồ nữa!
"Cậu, sao có thể chứ!"
Tả Thiên Thu há hốc mồm, hàm như sắp rơi xuống đất vì sốc.
"Leng keng!"
Lý Trạch Vũ ném viên đạn trong tay xuống đất, khinh thường nói: “Chỉ là chút kỹ năng nhỏ, không có gì đáng nhắc tới.”
Vẻ ngoài cao thâm của hắn trực tiếp làm đám đệ tử từ tất cả các đại môn phái kính nể không thôi.
"Quá bảnh, quá ngầu! Nếu mà gả được cho người đàn ông như vậy thì tôi chết cũng cam lòng?"
"Người đàn ông tuyệt vời như vậy, trên đời không có người phụ nữ nào xứng đáng cải"
"Người đàn ông này chỉ có ở trên trời, nhân gian hiếm thấy..."
Không ít các cô gái bị ấn tượng bởi thực lực và lòng dũng cảm của Lý Trạch VũI
"Thật ồn ào! Thiếu gia của chúng ta là vô địch, sao có thể chết ở nơi này chứ?"
"Bỏ qua cho bọn họ đi, chắc là chưa từng gặp nhiều chuyện đời đó mài!"
Toàn bộ mọi người chỉ có Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong từ đầu đến cuối là không lo lắng, bởi vì bọn họ có niềm tin vô tận đối với Lý Trạch Vũ.
Tê Tiên Nhi che miệng lại, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
Bạch Tố Y cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Mà Cung Nghê Thường đứng một bên tuy rằng sắc mặt không thay đổi nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ có thể thấy trong đôi mắt đẹp của cô ấy có một chút phấn khích như ẩn như hiện!
"Vậy mà không chết, tên này có phải là quái vật không vậy?"
Người thất vọng nhất không ai khác là Trương Bách Khâm.
Chẳng ngoa khi nói không ai trong giới võ lâm dám gánh chịu cơn thịnh nộ của ông!
Cho nên sau khi nghe được uy hiếp của đạo sĩ Vân Trung, Lục Hoành lập sức sợ hãi khiếp đảm, đáng tiếc cho dù giờ phút này ông ta muốn thuyết phục Tả Thiên Thu dừng lại cũng đã quá muộn...
“Đoàng đoàng..."
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tả Thiên Thu đã bóp cò.
Trong nháy mắt, phảng phất như thời gian đứng yên!
"KHÔNG..."
Tê Tiên Nhi bật khóc, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia đau thương luyến tiếc.
Bạch Tố Y vươn một tay ra, lao về phía trước rất nhanh, nhưng trách cha mẹ sinh thiếu hai chân thế cho nên không theo kịp tốc độ của viên đạn.
Nhưng Cung Nghê Thường lại sững sờ tại chỗ, trong mắt hiện lên sự tiếc nuối.
Có người vui, có người buồn... Ngược lại, khuôn mặt của Trường Bách Khâm đầy phấn khích.
Trong lúc bàng hoàng dường như anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng Lý Trạch Vũ bị bắn chết bỏ mình.
Thật tốt, không cần tự mình ra tay cũng có thể báo thù rửa hận! Cảm giác này thực sự quá tuyệt vời.
Ngay sau đó...
"Mẹ nói"
"Mẹ nói"
"Mẹ nó..."
Giữa hiện trường gần hai nghìn người, từng tiếng "Mẹ nó' liên tục thi nhau vang lên.
Từ không tin nổi nghẹn họng trơ mắt nhìn, đến cuối cùng là tràn đây khâm phục...
Ngắn ngủi mấy hơi thở, vẻ mặt mọi người ít nhất đã thay đổi ba lần!
Chỉ thấy trên võ đài Lý Trạch Vũ đứng thẳng lưng, mà hai viên đạn Tả Thiên Thu vừa bắn ra đột nhiên xuất hiện giữa hai ngón tay của hắn.
Bắt đao bằng tay trần không phải chuyện hiếm, nhưng tiếp đạn bằng tay trần thì quá mức rồi!
Nghe đồn chỉ có Hỏa Vân Tà Thần bang Phủ Đầu tung hoành mấy chục năm trước mới có thủ pháp như vậy, từ đó đến nay, cảnh tượng này chưa bao giờ xuất hiện lại trên giang hồ nữa!
"Cậu, sao có thể chứ!"
Tả Thiên Thu há hốc mồm, hàm như sắp rơi xuống đất vì sốc.
"Leng keng!"
Lý Trạch Vũ ném viên đạn trong tay xuống đất, khinh thường nói: “Chỉ là chút kỹ năng nhỏ, không có gì đáng nhắc tới.”
Vẻ ngoài cao thâm của hắn trực tiếp làm đám đệ tử từ tất cả các đại môn phái kính nể không thôi.
"Quá bảnh, quá ngầu! Nếu mà gả được cho người đàn ông như vậy thì tôi chết cũng cam lòng?"
"Người đàn ông tuyệt vời như vậy, trên đời không có người phụ nữ nào xứng đáng cải"
"Người đàn ông này chỉ có ở trên trời, nhân gian hiếm thấy..."
Không ít các cô gái bị ấn tượng bởi thực lực và lòng dũng cảm của Lý Trạch VũI
"Thật ồn ào! Thiếu gia của chúng ta là vô địch, sao có thể chết ở nơi này chứ?"
"Bỏ qua cho bọn họ đi, chắc là chưa từng gặp nhiều chuyện đời đó mài!"
Toàn bộ mọi người chỉ có Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong từ đầu đến cuối là không lo lắng, bởi vì bọn họ có niềm tin vô tận đối với Lý Trạch Vũ.
Tê Tiên Nhi che miệng lại, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng rơi xuống.
Bạch Tố Y cũng không khỏi thở dài nhẹ nhõm.
Mà Cung Nghê Thường đứng một bên tuy rằng sắc mặt không thay đổi nhưng nếu cẩn thận nhìn kỹ có thể thấy trong đôi mắt đẹp của cô ấy có một chút phấn khích như ẩn như hiện!
"Vậy mà không chết, tên này có phải là quái vật không vậy?"
Người thất vọng nhất không ai khác là Trương Bách Khâm.