Trước linh đường nhà họ Lý, một bóng hình màu trắng vô cùng khiến người ta chú ý.
Rất nhiều người đều biết, người phụ nữ hai mắt đẫm lệ kia chính là cô vợ chưa qua cửa của Lý Trạch Vũ.
“Chị dâu, chị cũng đừng đau lòng quá.”
“Đúng vậy chị dâu, không việc gì phải đau lòng.”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lần lượt thuyết phục.
Trần Thanh Tuyết đã cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình rồi, nhưng lúc cô nhìn thấy di ảnh trên tường thì cái mũi vẫn không nhịn được cay cay, nước mắt tuôn trào như mưa.
“Ninh Mãn Thành của nhà họ Ninh đến.”
Vừa giới thiệu xong, một thanh niên mặc áo vest phẳng phiu trông khá nhã nhặn đi tới.
“Cậu Ninh” “Cậu Ninh..”
Không ít quyền quý tiến lên chào hỏi, rất nể mặt Ninh Mãn Thành, dù sao sau lưng người này chính là nhà họ Ninh.
Ninh Mãn Thành trông nho nhã lễ độ, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra vẻ ngạo mạn.
Gã đi vào trước linh đường, một tay tiếp nhận nhang người hầu đưa tới, sau đó lại một tay cắm lên lư hương.
Hành động kia cực kỳ vô lễ.
Ninh Mãn Thành nhún vai, không hề để ý ánh mắt mọi người, lúc quay người chuẩn bị hỏi thăm thân nhân người chết thì bỗng nhiên hai mắt lóe sáng.
Chỉ thấy ánh mắt của gã không hề cố ky đánh giá Trần Thành Tuyết, càng không nhịn được khen ngợi: “Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy ở góa quả thật đáng tiếc."
“Cậu Ninh, xin chú ý lời nói của anh.” Lão quản gia nghiêm nghị cảnh cáo.
Ninh Mãn Thành giang tay ra, cười khan: “Ngại quá, con người của tôi từ nhỏ tiếp nhận văn hóa phương Tây, nói chuyện khá thẳng thắn.”
Gã nói xong lại nhìn về phía Trần Thanh Tuyết: “Đã sớm nghe nói cô Trần là đệ nhất tài nữ giới kinh doanh, nếu có hứng thú hy vọng giữa chúng ta có thể hợp tác.”
“Không có hứng thú.” Trong lòng Trần Thanh Tuyết rất phản cảm, nếu như không phải bận tâm thân phận, cô thậm chí không muốn nói câu nào với đối phương.
Nhưng mà Ninh Mãn Thành không hề để bụng, đang muốn mở miệng.
“Phú Quý, tôi muốn đánh người.”
“Ừ, tôi cũng muốn.”
Nghe được đối thoại của hai người, Ninh Mãn Thành nhíu mày, khinh thường nói: “Bây giờ hai người các cậu không có Lý Trạch Vũ làm chỗ dựa nữa, tôi khuyên các cậu tốt nhất khiêm tốn tí, nếu không làm không tốt chẳng mấy chốc các cậu sẽ xuống dưới cùng tên kia đó.”
Mặc dù nhà họ Ninh và nhà họ Lý có chênh lệch, nhưng lúc Lý Trạch Vũ chết đi, nhà họ Lý không có ai kế tục, rất nhanh sẽ phải nhường chiếc ghế nhà giàu có
số một này đi.
Cho nên lúc này Ninh Mãn Thành hoàn toàn không có để Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong vào mắt.
“Cậu Ninh thật oai phong.” Một giọng nói mạnh mẽ vang lên. Chỉ thấy một nam một nữ lững thững đi tới.
Dần đầu là Diệp Khinh Nhu, đi theo hai bên trái phải là Diệp Khuynh Thành và em trai Diệp Thần của cô ấy.
Lúc trước mỉa mai Ninh Mãn Thành chính là Diệp Thần.
Dù sao Lý Trạch Vũ cũng là vấn bối, địa vị nhà họ Diệp và nhà họ Ninh tương đương nhà họ Lý, cho nên sẽ không phái người có bối phận cao hơn Lý Trạch Vũ tới phúng viếng.
Mà Diệp Khinh Nhu là tự mình đòi tới.
Lý do cũng rất đơn giản, Lý Trạch Vũ đã cứu mạng của cô.
Rất nhiều người đều biết, người phụ nữ hai mắt đẫm lệ kia chính là cô vợ chưa qua cửa của Lý Trạch Vũ.
“Chị dâu, chị cũng đừng đau lòng quá.”
“Đúng vậy chị dâu, không việc gì phải đau lòng.”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong lần lượt thuyết phục.
Trần Thanh Tuyết đã cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình rồi, nhưng lúc cô nhìn thấy di ảnh trên tường thì cái mũi vẫn không nhịn được cay cay, nước mắt tuôn trào như mưa.
“Ninh Mãn Thành của nhà họ Ninh đến.”
Vừa giới thiệu xong, một thanh niên mặc áo vest phẳng phiu trông khá nhã nhặn đi tới.
“Cậu Ninh” “Cậu Ninh..”
Không ít quyền quý tiến lên chào hỏi, rất nể mặt Ninh Mãn Thành, dù sao sau lưng người này chính là nhà họ Ninh.
Ninh Mãn Thành trông nho nhã lễ độ, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra vẻ ngạo mạn.
Gã đi vào trước linh đường, một tay tiếp nhận nhang người hầu đưa tới, sau đó lại một tay cắm lên lư hương.
Hành động kia cực kỳ vô lễ.
Ninh Mãn Thành nhún vai, không hề để ý ánh mắt mọi người, lúc quay người chuẩn bị hỏi thăm thân nhân người chết thì bỗng nhiên hai mắt lóe sáng.
Chỉ thấy ánh mắt của gã không hề cố ky đánh giá Trần Thành Tuyết, càng không nhịn được khen ngợi: “Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy ở góa quả thật đáng tiếc."
“Cậu Ninh, xin chú ý lời nói của anh.” Lão quản gia nghiêm nghị cảnh cáo.
Ninh Mãn Thành giang tay ra, cười khan: “Ngại quá, con người của tôi từ nhỏ tiếp nhận văn hóa phương Tây, nói chuyện khá thẳng thắn.”
Gã nói xong lại nhìn về phía Trần Thanh Tuyết: “Đã sớm nghe nói cô Trần là đệ nhất tài nữ giới kinh doanh, nếu có hứng thú hy vọng giữa chúng ta có thể hợp tác.”
“Không có hứng thú.” Trong lòng Trần Thanh Tuyết rất phản cảm, nếu như không phải bận tâm thân phận, cô thậm chí không muốn nói câu nào với đối phương.
Nhưng mà Ninh Mãn Thành không hề để bụng, đang muốn mở miệng.
“Phú Quý, tôi muốn đánh người.”
“Ừ, tôi cũng muốn.”
Nghe được đối thoại của hai người, Ninh Mãn Thành nhíu mày, khinh thường nói: “Bây giờ hai người các cậu không có Lý Trạch Vũ làm chỗ dựa nữa, tôi khuyên các cậu tốt nhất khiêm tốn tí, nếu không làm không tốt chẳng mấy chốc các cậu sẽ xuống dưới cùng tên kia đó.”
Mặc dù nhà họ Ninh và nhà họ Lý có chênh lệch, nhưng lúc Lý Trạch Vũ chết đi, nhà họ Lý không có ai kế tục, rất nhanh sẽ phải nhường chiếc ghế nhà giàu có
số một này đi.
Cho nên lúc này Ninh Mãn Thành hoàn toàn không có để Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong vào mắt.
“Cậu Ninh thật oai phong.” Một giọng nói mạnh mẽ vang lên. Chỉ thấy một nam một nữ lững thững đi tới.
Dần đầu là Diệp Khinh Nhu, đi theo hai bên trái phải là Diệp Khuynh Thành và em trai Diệp Thần của cô ấy.
Lúc trước mỉa mai Ninh Mãn Thành chính là Diệp Thần.
Dù sao Lý Trạch Vũ cũng là vấn bối, địa vị nhà họ Diệp và nhà họ Ninh tương đương nhà họ Lý, cho nên sẽ không phái người có bối phận cao hơn Lý Trạch Vũ tới phúng viếng.
Mà Diệp Khinh Nhu là tự mình đòi tới.
Lý do cũng rất đơn giản, Lý Trạch Vũ đã cứu mạng của cô.