Năm lần bảy lượt bị người khác đánh thức khiến Lý Trạch Vũ cực kỳ bực bội, ngay cả khi đối mặt ông cụ nhà họ Diệp và Diệp An thì sắc mặt vẫn rất nhăn nhó.
Nhưng Diệp Trung Đường còn tưởng rằng thằng nhãi này vẫn đang giận mình ba năm nên trong lúc nhất thời chỉ có thể cười khổ.
Lý Viễn Sơn đặt chén trà xuống, mở miệng: “Ông già, có việc gì thì mau nói đi.”
Diệp Trung Đường nhìn Diệp An bên cạnh, sau đó gật đầu.
“Trạch Vũ, cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Diệp An ngượng ngùng mở miệng.
Lý Trạch Vũ nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Giúp cái gì?”
“Khụ khụ.”
Diệp An cười làm lành nói: “Là thế này, tôi nghe nói gần đây khoa học kỹ thuật Vân Dương có ý định mở rộng thêm ra phía ngoài, tuy hai tỉnh Tây Bắc có vị trí địa lý không phải quá tốt nhưng những điều kiện khác lại rất phù hợp, cậu xem...”
Lời tuy chưa nói xong, nhưng mấy người ở đây đều hiểu ra được.
Diệp An yêu cầu chiến tích về chính trị.
Dù sao thì cũng sắp đến Tết rồi, rất nhanh năm sau sẽ bắt đầu cải tổ, thời điểm trước mắt bây giờ là quan trọng nhất với anh ta.
Hoặc là bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ*, hoặc là dừng bước ở tổng đốc hai tỉnh.
*Bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ: tài cao còn gắng sức hơn; đã giỏi còn cố giỏi hơn nữa; đạt đến một trình độ nào đó rồi mà vẫn tiếp tục học lên nữa; luôn cố công học hỏi để bản thân được thập toàn.
Lý Trạch Vũ nhíu mày nói: “Chỉ vì việc này?”
“Đây cũng không phải là việc nhỏ!”
Diệp An nuốt nước miếng.
Việc này đối với anh ta hay nhà họ Diệp thì đều là đại sự, nhưng nhìn ý Lý Trạch Vũ thì có vẻ chỉ là chút chuyện bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng có thể lý giải được.
Thằng nhãi này chính là ông chủ đứng phía sau quái vật khổng lồ khoa học kỹ thuật Vân Dương, tùy tiện đưa ra một ý tưởng cũng đủ mang lại lợi ích cho cả một nền kinh tế rồi.
Nói đơn giản thì người ta có tiền, có thể tùy hứng!
“Lát nữa tôi..."
“Khoan đãi”
Lý Định Quốc chặn lời Lý Trạch Vũ.
Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn ông..
Lý Định Quốc gật đầu nhìn Diệp Trung Đường, ngay sau đó quay ra nhìn về phía Diệp An: “Thằng nhóc thối nhà tôi có thể hỗ trợ, nhưng... Thiên hạ này không có bữa cơm nào là miễn phí, nói đến đây thì chắc là cậu Diệp hiểu chứ?”
Diệp An cười làm lành nói: “Chú Lý yên tâm, chỉ cần Trạch Vũ có thể cho khoa
học kỹ thuật Vân Dương đến Tây Bắc phát triển, lúc đó cháu nhất định sẽ đề ra chính sách thoải mái nhất bảo đảm cho Vân Dương được phát triển hoàn diện.” _
“Dừng dừng
Lý Định Quốc ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thằng nhóc này, cậu nghĩ nhà họ Lý dễ bị lừa hay sao hả?”
Không phải nói khoa trương, nhưng dựa vào đà phát triển bây giờ của khoa học kỹ thuật Vân Dương, cho dù có đi đâu thì cũng đều sẽ trở thành Thần Tài.
Những gì nhà họ Diệp cho người khác được thì họ cũng cho được, thậm chí còn nhiều hơn!
Diệp An tiếp tục cười làm lành nói: “Chú Lý, vậy ngài muốn yêu cầu nhà họ Diệp phối hợp thế nào?”
Thấy vậy, trong lòng Lý Trạch Vũ thầm nghĩ đúng là gừng càng già càng cay.
Nhưng Diệp Trung Đường còn tưởng rằng thằng nhãi này vẫn đang giận mình ba năm nên trong lúc nhất thời chỉ có thể cười khổ.
Lý Viễn Sơn đặt chén trà xuống, mở miệng: “Ông già, có việc gì thì mau nói đi.”
Diệp Trung Đường nhìn Diệp An bên cạnh, sau đó gật đầu.
“Trạch Vũ, cậu có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Diệp An ngượng ngùng mở miệng.
Lý Trạch Vũ nhíu mày, nghi ngờ hỏi: “Giúp cái gì?”
“Khụ khụ.”
Diệp An cười làm lành nói: “Là thế này, tôi nghe nói gần đây khoa học kỹ thuật Vân Dương có ý định mở rộng thêm ra phía ngoài, tuy hai tỉnh Tây Bắc có vị trí địa lý không phải quá tốt nhưng những điều kiện khác lại rất phù hợp, cậu xem...”
Lời tuy chưa nói xong, nhưng mấy người ở đây đều hiểu ra được.
Diệp An yêu cầu chiến tích về chính trị.
Dù sao thì cũng sắp đến Tết rồi, rất nhanh năm sau sẽ bắt đầu cải tổ, thời điểm trước mắt bây giờ là quan trọng nhất với anh ta.
Hoặc là bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ*, hoặc là dừng bước ở tổng đốc hai tỉnh.
*Bách xích can đầu, cánh tiến nhất bộ: tài cao còn gắng sức hơn; đã giỏi còn cố giỏi hơn nữa; đạt đến một trình độ nào đó rồi mà vẫn tiếp tục học lên nữa; luôn cố công học hỏi để bản thân được thập toàn.
Lý Trạch Vũ nhíu mày nói: “Chỉ vì việc này?”
“Đây cũng không phải là việc nhỏ!”
Diệp An nuốt nước miếng.
Việc này đối với anh ta hay nhà họ Diệp thì đều là đại sự, nhưng nhìn ý Lý Trạch Vũ thì có vẻ chỉ là chút chuyện bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại thì cũng có thể lý giải được.
Thằng nhãi này chính là ông chủ đứng phía sau quái vật khổng lồ khoa học kỹ thuật Vân Dương, tùy tiện đưa ra một ý tưởng cũng đủ mang lại lợi ích cho cả một nền kinh tế rồi.
Nói đơn giản thì người ta có tiền, có thể tùy hứng!
“Lát nữa tôi..."
“Khoan đãi”
Lý Định Quốc chặn lời Lý Trạch Vũ.
Mọi người lập tức quay đầu lại nhìn ông..
Lý Định Quốc gật đầu nhìn Diệp Trung Đường, ngay sau đó quay ra nhìn về phía Diệp An: “Thằng nhóc thối nhà tôi có thể hỗ trợ, nhưng... Thiên hạ này không có bữa cơm nào là miễn phí, nói đến đây thì chắc là cậu Diệp hiểu chứ?”
Diệp An cười làm lành nói: “Chú Lý yên tâm, chỉ cần Trạch Vũ có thể cho khoa
học kỹ thuật Vân Dương đến Tây Bắc phát triển, lúc đó cháu nhất định sẽ đề ra chính sách thoải mái nhất bảo đảm cho Vân Dương được phát triển hoàn diện.” _
“Dừng dừng
Lý Định Quốc ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Thằng nhóc này, cậu nghĩ nhà họ Lý dễ bị lừa hay sao hả?”
Không phải nói khoa trương, nhưng dựa vào đà phát triển bây giờ của khoa học kỹ thuật Vân Dương, cho dù có đi đâu thì cũng đều sẽ trở thành Thần Tài.
Những gì nhà họ Diệp cho người khác được thì họ cũng cho được, thậm chí còn nhiều hơn!
Diệp An tiếp tục cười làm lành nói: “Chú Lý, vậy ngài muốn yêu cầu nhà họ Diệp phối hợp thế nào?”
Thấy vậy, trong lòng Lý Trạch Vũ thầm nghĩ đúng là gừng càng già càng cay.