Khương Như Phong trải qua một đêm phẫu thuật rốt cuộc thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng cái chân thứ ba không giữ được.
Không chỉ như thế.
Tên này đầu tiên là lâm vào sự kiện Củng Trư Môn, sau đó cô dâu bị người ta cướp đi, cuối cùng trở thành tên thái giám cuối cùng của Trung Quốc. (không biết câu này nha, tạm biệt)
Liên tiếp gặp đả kích, cho dù là ai cũng không chịu nổi.
Cho nên Khương Như Phong điên rồi.
“Cha tôi tên gì?”
“Cha tôi tên là con rùa...”
Nhìn con trai điên điên khùng khùng, Khương Chính Hoằng lòng đau như cắt.
“Hu hu hu... Chính Hoằng, ông nhất định phải báo thù cho con trai.”
Một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt che miệng nức nở nói. Khương Chính Hoằng khẽ gật đầu, bảo đảm nói: “Tôi thề, nỗi đau con trai nhận được tôi sẽ trả lại tên rác rưởi kia gấp bội”
“Tôi không cần hắn chết, tôi muốn tùng xẻo hắn thành ngàn mảnh”
Người phụ nữ hung dữ nói.
Sắc mặt Khương Chính Hoằng âm u nói: “Bà trông chừng con trai cho tốt, cha vẫn đang chờ tôi bàn bạc chuyện quan trọng.
Nửa tiếng sau.
Lúc Khương Chính Hoăng về đến nhà, ông ta đi tới phòng sách trước.
Khương Thượng Đức ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sofa, một đêm không ngủ, tóc bạc trên đầu ông ta dường như lại tăng thêm không ít.
“Cha!” Khương Chính Hoằng ngồi nghiêm chỉnh một bên.
Khương Thượng Đức bỗng nhiên mở mắt ra, trầm giọng dặn dò: “Thông báo em hai con về.”
Em hai!
Nghe được hai chữ này, vẻ mặt Khương Chính Hoằng bỗng thay đổi, trong mắt thậm chí xuất hiện vẻ tiếc hận.
“Nhà họ Khương ta bị sỉ nhục, thù này không báo, Khương Thượng Đức ta chết không nhắm mắt”
Gân xanh trên trán Khương Thượng Đức nổi lên, vẻ mặt dữ tợn.
Khương Chính Hoằng nuốt một ngụm nước bọt nói: “Cha, năm đó lúc em hai bỏ trốn thái độ dứt khoát, con sợ em ấy không chịu trở về...”
Khương Thượng Đức tức giận nói: “Con báo với nó, nếu nó không chịu trở về, cha sẽ đi giết tiện nhân kia.”
Mắt thấy cha sắp nổi điên, Khương Chính Hoằng biết khuyên nữ cũng vô dụng, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Hơn nữa, tra rõ người trong quan phủ ai đứng về phía nhà họ Lý, rút tất cả đầu tư khỏi các thành phố nơi những người đó sinh sống.”
Mặt mũi Khương Thượng Đức đầy âm u nói: “Cha muốn chặn nhà họ Lý trước.”
Nhiều lĩnh vực liên quan của đế quốc thương nghiệp nhà họ Khương có thể trực tiếp ảnh hưởng đến dân sinh, nếu như bỗng nhiên rút toàn bộ những đầu tư kia về, tuyệt đối sẽ gây nên rối loạn không nhỏ.
Đến lúc đó, trong quan phủ người đứng về phía nhà họ Lý tất nhiên sẽ bị xử lý vì vậy.
Mặc dù cứ như vậy nhà họ Khương cũng sẽ tổn thất nặng nề, nhưng với ông ta mà nói chỉ cần có thể rửa sạch nỗi nhục, cho dù khiến cho cả nhà họ Khương vạn kiếp bất phục cũng sẽ không tiếc.
“Vâng” Quyết sách này Khương Chính Hoằng vô cùng đồng ý. Tuyên Thành.
Khi Lý Trạch Vũ trở về khoa học kỹ thuật Vân Dương, mặt trời đã lặn.
“Đại đương gia.” “Đại đương gia...”
Trong văn phòng tổng giám đốc, mấy đại gia kinh doanh thậm chí còn không ăn tối, chỉ đợi ông chủ lớn này xuất hiện.
“Đầu tới rời, xem ra vẫn rất nể tình”
Lý Trạch Vũ khoát tay áo ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống, lập tức ngồi bên cạnh Trần Thanh Tuyết như bình thường.
Thatcher đứng dậy, giải thích rõ kế hoạch mọi người đã định ra.
Không chỉ như thế.
Tên này đầu tiên là lâm vào sự kiện Củng Trư Môn, sau đó cô dâu bị người ta cướp đi, cuối cùng trở thành tên thái giám cuối cùng của Trung Quốc. (không biết câu này nha, tạm biệt)
Liên tiếp gặp đả kích, cho dù là ai cũng không chịu nổi.
Cho nên Khương Như Phong điên rồi.
“Cha tôi tên gì?”
“Cha tôi tên là con rùa...”
Nhìn con trai điên điên khùng khùng, Khương Chính Hoằng lòng đau như cắt.
“Hu hu hu... Chính Hoằng, ông nhất định phải báo thù cho con trai.”
Một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt che miệng nức nở nói. Khương Chính Hoằng khẽ gật đầu, bảo đảm nói: “Tôi thề, nỗi đau con trai nhận được tôi sẽ trả lại tên rác rưởi kia gấp bội”
“Tôi không cần hắn chết, tôi muốn tùng xẻo hắn thành ngàn mảnh”
Người phụ nữ hung dữ nói.
Sắc mặt Khương Chính Hoằng âm u nói: “Bà trông chừng con trai cho tốt, cha vẫn đang chờ tôi bàn bạc chuyện quan trọng.
Nửa tiếng sau.
Lúc Khương Chính Hoăng về đến nhà, ông ta đi tới phòng sách trước.
Khương Thượng Đức ngồi nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sofa, một đêm không ngủ, tóc bạc trên đầu ông ta dường như lại tăng thêm không ít.
“Cha!” Khương Chính Hoằng ngồi nghiêm chỉnh một bên.
Khương Thượng Đức bỗng nhiên mở mắt ra, trầm giọng dặn dò: “Thông báo em hai con về.”
Em hai!
Nghe được hai chữ này, vẻ mặt Khương Chính Hoằng bỗng thay đổi, trong mắt thậm chí xuất hiện vẻ tiếc hận.
“Nhà họ Khương ta bị sỉ nhục, thù này không báo, Khương Thượng Đức ta chết không nhắm mắt”
Gân xanh trên trán Khương Thượng Đức nổi lên, vẻ mặt dữ tợn.
Khương Chính Hoằng nuốt một ngụm nước bọt nói: “Cha, năm đó lúc em hai bỏ trốn thái độ dứt khoát, con sợ em ấy không chịu trở về...”
Khương Thượng Đức tức giận nói: “Con báo với nó, nếu nó không chịu trở về, cha sẽ đi giết tiện nhân kia.”
Mắt thấy cha sắp nổi điên, Khương Chính Hoằng biết khuyên nữ cũng vô dụng, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Hơn nữa, tra rõ người trong quan phủ ai đứng về phía nhà họ Lý, rút tất cả đầu tư khỏi các thành phố nơi những người đó sinh sống.”
Mặt mũi Khương Thượng Đức đầy âm u nói: “Cha muốn chặn nhà họ Lý trước.”
Nhiều lĩnh vực liên quan của đế quốc thương nghiệp nhà họ Khương có thể trực tiếp ảnh hưởng đến dân sinh, nếu như bỗng nhiên rút toàn bộ những đầu tư kia về, tuyệt đối sẽ gây nên rối loạn không nhỏ.
Đến lúc đó, trong quan phủ người đứng về phía nhà họ Lý tất nhiên sẽ bị xử lý vì vậy.
Mặc dù cứ như vậy nhà họ Khương cũng sẽ tổn thất nặng nề, nhưng với ông ta mà nói chỉ cần có thể rửa sạch nỗi nhục, cho dù khiến cho cả nhà họ Khương vạn kiếp bất phục cũng sẽ không tiếc.
“Vâng” Quyết sách này Khương Chính Hoằng vô cùng đồng ý. Tuyên Thành.
Khi Lý Trạch Vũ trở về khoa học kỹ thuật Vân Dương, mặt trời đã lặn.
“Đại đương gia.” “Đại đương gia...”
Trong văn phòng tổng giám đốc, mấy đại gia kinh doanh thậm chí còn không ăn tối, chỉ đợi ông chủ lớn này xuất hiện.
“Đầu tới rời, xem ra vẫn rất nể tình”
Lý Trạch Vũ khoát tay áo ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống, lập tức ngồi bên cạnh Trần Thanh Tuyết như bình thường.
Thatcher đứng dậy, giải thích rõ kế hoạch mọi người đã định ra.