Nam Cung Thạc biến sắc, cúp máy xong lập tức quay sang hỏi Cổ Thừa Phong: “Có phải độc cóc đến từ sông băng không màu không vị hay không?”
Nghe vậy, Cổ Thừa Phong lập tức thay đổi sắc mặt: “Các chủ, chẳng lẽ ông trúng độc cóc băng rồi?”
“Nếu bổn tọa biết thì cần hỏi ông làm gì?” Nam Cung Thạc sẵng giọng quát.
Cổ Thừa Phong không dám xem nhẹ, lập tức đặt hòm thuốc bên người xuống đất, lục lọi một hồi rồi lấy ra một chén nhỏ chứa đầy chất lỏng.
“Các chủ, ông nhỏ một giọt máu vào đi.”
Nam Cung Thạc làm theo ngay, cắn rách ngón tay rồi nhỏ một giọt máu vào trong.
Qua giây lát, chất lỏng vốn trong suốt bỗng chuyển sang màu đỏ thẫm, nhưng ngay sau đó chất lỏng đỏ thẫm này lại biến thành màu đen.
“Các... Các chủ!
Cổ Thừa Phong nuốt nước bọt, nói: “Ông trúng độc cóc băng thật rồi!” “Ông có cách giải độc chứ?”
Nam Cung Thạc ân cần hỏi.
Cổ Thừa Phong lắc đầu: “Độc cóc băng là thứ không có thuốc giải, người trúng độc này chỉ có nước chuẩn bị hậu sự thôi... Ôi chao!”
Lão ta chưa kịp nói dứt câu thì đã bị Nam Cung Thạc đá cho ngã vật ra đất.
“Con mẹ ông, chẳng phải vừa rồi ông còn lấy mạng ra đảm bảo bổn tọa hoàn toàn bình thường hay sao?”
Nam Cung Thạc nhìn từ trên cao mà chất vấn. Cổ Thừa Phong khóc không ra nước mắt: “Các chủ, thuộc hạ đâu ngờ ông lại trúng độc cóc băng, dù sao thì cóc băng cũng ngàn năm khó gặp, vô cùng hiếm hoi!”
“Ông đừng kiếm cớ với bổn toạ nữa, nếu hôm nay ông không nghĩ ra cách giải độc cho bổn toạ thì bổn toạ sẽ giết ông!”
Lúc nói xong từ cuối cùng, Nam Cung Thạc gần như gào ầm lên.
Cổ Thừa Phong tỏ rõ vẻ khiếp đảm, bối rối đáp: “Các chủ, dù ông giết tôi thì tôi cũng không giải nổi độc này!”
“Biến, cút ngay đi!” Nam Cung Thạc gào thét như điên như dại.
Cổ Thừa Phong gần như lăn lộn để trốn đi, thậm chí còn bỏ quên hòm thuốc câu cơm.
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể Nam Cung Thạc lả đi như bị rút hết sức lực, toàn thân mềm oặt, nằm bệt dưới đất.
Người trúng phải độc cóc băng phải chuẩn bị hậu sự dần?
Tuy rằng đã sống hơn trăm tuổi nhưng ông ta vẫn còn nghiệp lớn chưa hoàn thành, ông ta không muốn chết đi như thế này!
Làm sao bây giờ?
Đột nhiên, Nam Cung Thạc nhảy dựng khỏi mặt đất, cuống cuồng lấy điện thoại ra bấm vào dãy số lúc trước.
“Chào ông, số ông gọi đến đang ở trong cuộc hội thoại khác!” Đối phương dập máy.
Nam Cung Thạc không từ bỏ ý định, lại gọi tiếp.
Đối phương không nhận máy!
Gọi liên tục mười mấy cuộc mà đối phương vẫn không nghe.
Khi Nam Cung Thạc đang rối như tơ vò thì cuộc gọi cuối cùng cũng được kết
“Tiểu Nam, tôi rất bận, ông gọi cho tôi làm gì?”
“Giáo, giáo chủ... Thuộc hạ biết sai rồi.”
Nam Cung Thạc lên tiếng trong lo sợ, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân là đàn ông thì phải biết tiến biết lùi. Trước hết cần phải cầu xin Lý Trạch Vũ giải độc
trên người, sau này vẫn còn nhiều cơ hội hành hạ đối phương sống dở chết dở.
“Ha, bây giờ ông chịu thừa nhận tôi là giáo chủ à? Chẳng phải lúc trước ông nói là ông đang trêu đùa tôi mà?”
“Giáo chủ, thuộc hạ chỉ đùa với ngài một chút thôi mà!” “Gòn tôi thì giận thật, vì tôi là người không thích nói đùa!” Giọng Lý Trạch Vũ dần trở nên lạnh băng.
Nam Cung Thạc vẫn còn định giải thích này nọ.
“Quỳ xuống!”
Một tiếng quát gay gắt vang lên từ đầu dây bên kia. “Bịch!”
Nam Cung Thạc gần như quỳ rạp xuống theo bản năng, ngay cả đá xanh lát trên sàn cũng bị ông ta quỳ vỡ ra.
“Thùng thùng thùng!”
Một số đệ tử Vu giáo ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bèn lục tục lao vào trong.
“Đại hộ pháp, ngài đang làm gì vậy?”
Đệ tử dẫn đầu tỏ rõ sự ngạc nhiên.
Nam Cung Thạc cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, vội vàng bịt ống nghe điện thoại rồi quát lên: “Bổn tọa đang luyện một môn thần công. Các cậu lập tức ra ngoài ngay cho tôi. Bổn tọa không ra lệnh thì không ai được bước vào đây!”
“Vâng!”
Các đệ tử lập tức lui ra ngoài.
“Đại hộ pháp của các người đang luyện thần công gì vậy, sao lại quỳ xuống đất để luyện thế kia?
“Có quỷ mới biết, nhưng chắc phải là thần công kinh khủng lắm...” Chúng đệ tử châu đầu xúm xít bàn tán.
Nam Cung Thạc đang quỳ gối giữa đại điện cũng không quan tâm nhiều như vậy, ông ta ngượng ngùng nói vào micro của điện thoại.
“Giáo chủ, thuộc hạ đã quỳ rồi, ngài còn dặn dò gì không...”
Nghe vậy, Cổ Thừa Phong lập tức thay đổi sắc mặt: “Các chủ, chẳng lẽ ông trúng độc cóc băng rồi?”
“Nếu bổn tọa biết thì cần hỏi ông làm gì?” Nam Cung Thạc sẵng giọng quát.
Cổ Thừa Phong không dám xem nhẹ, lập tức đặt hòm thuốc bên người xuống đất, lục lọi một hồi rồi lấy ra một chén nhỏ chứa đầy chất lỏng.
“Các chủ, ông nhỏ một giọt máu vào đi.”
Nam Cung Thạc làm theo ngay, cắn rách ngón tay rồi nhỏ một giọt máu vào trong.
Qua giây lát, chất lỏng vốn trong suốt bỗng chuyển sang màu đỏ thẫm, nhưng ngay sau đó chất lỏng đỏ thẫm này lại biến thành màu đen.
“Các... Các chủ!
Cổ Thừa Phong nuốt nước bọt, nói: “Ông trúng độc cóc băng thật rồi!” “Ông có cách giải độc chứ?”
Nam Cung Thạc ân cần hỏi.
Cổ Thừa Phong lắc đầu: “Độc cóc băng là thứ không có thuốc giải, người trúng độc này chỉ có nước chuẩn bị hậu sự thôi... Ôi chao!”
Lão ta chưa kịp nói dứt câu thì đã bị Nam Cung Thạc đá cho ngã vật ra đất.
“Con mẹ ông, chẳng phải vừa rồi ông còn lấy mạng ra đảm bảo bổn tọa hoàn toàn bình thường hay sao?”
Nam Cung Thạc nhìn từ trên cao mà chất vấn. Cổ Thừa Phong khóc không ra nước mắt: “Các chủ, thuộc hạ đâu ngờ ông lại trúng độc cóc băng, dù sao thì cóc băng cũng ngàn năm khó gặp, vô cùng hiếm hoi!”
“Ông đừng kiếm cớ với bổn toạ nữa, nếu hôm nay ông không nghĩ ra cách giải độc cho bổn toạ thì bổn toạ sẽ giết ông!”
Lúc nói xong từ cuối cùng, Nam Cung Thạc gần như gào ầm lên.
Cổ Thừa Phong tỏ rõ vẻ khiếp đảm, bối rối đáp: “Các chủ, dù ông giết tôi thì tôi cũng không giải nổi độc này!”
“Biến, cút ngay đi!” Nam Cung Thạc gào thét như điên như dại.
Cổ Thừa Phong gần như lăn lộn để trốn đi, thậm chí còn bỏ quên hòm thuốc câu cơm.
Chỉ trong chớp mắt, cơ thể Nam Cung Thạc lả đi như bị rút hết sức lực, toàn thân mềm oặt, nằm bệt dưới đất.
Người trúng phải độc cóc băng phải chuẩn bị hậu sự dần?
Tuy rằng đã sống hơn trăm tuổi nhưng ông ta vẫn còn nghiệp lớn chưa hoàn thành, ông ta không muốn chết đi như thế này!
Làm sao bây giờ?
Đột nhiên, Nam Cung Thạc nhảy dựng khỏi mặt đất, cuống cuồng lấy điện thoại ra bấm vào dãy số lúc trước.
“Chào ông, số ông gọi đến đang ở trong cuộc hội thoại khác!” Đối phương dập máy.
Nam Cung Thạc không từ bỏ ý định, lại gọi tiếp.
Đối phương không nhận máy!
Gọi liên tục mười mấy cuộc mà đối phương vẫn không nghe.
Khi Nam Cung Thạc đang rối như tơ vò thì cuộc gọi cuối cùng cũng được kết
“Tiểu Nam, tôi rất bận, ông gọi cho tôi làm gì?”
“Giáo, giáo chủ... Thuộc hạ biết sai rồi.”
Nam Cung Thạc lên tiếng trong lo sợ, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân là đàn ông thì phải biết tiến biết lùi. Trước hết cần phải cầu xin Lý Trạch Vũ giải độc
trên người, sau này vẫn còn nhiều cơ hội hành hạ đối phương sống dở chết dở.
“Ha, bây giờ ông chịu thừa nhận tôi là giáo chủ à? Chẳng phải lúc trước ông nói là ông đang trêu đùa tôi mà?”
“Giáo chủ, thuộc hạ chỉ đùa với ngài một chút thôi mà!” “Gòn tôi thì giận thật, vì tôi là người không thích nói đùa!” Giọng Lý Trạch Vũ dần trở nên lạnh băng.
Nam Cung Thạc vẫn còn định giải thích này nọ.
“Quỳ xuống!”
Một tiếng quát gay gắt vang lên từ đầu dây bên kia. “Bịch!”
Nam Cung Thạc gần như quỳ rạp xuống theo bản năng, ngay cả đá xanh lát trên sàn cũng bị ông ta quỳ vỡ ra.
“Thùng thùng thùng!”
Một số đệ tử Vu giáo ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh bèn lục tục lao vào trong.
“Đại hộ pháp, ngài đang làm gì vậy?”
Đệ tử dẫn đầu tỏ rõ sự ngạc nhiên.
Nam Cung Thạc cảm thấy mất hết mặt mũi rồi, vội vàng bịt ống nghe điện thoại rồi quát lên: “Bổn tọa đang luyện một môn thần công. Các cậu lập tức ra ngoài ngay cho tôi. Bổn tọa không ra lệnh thì không ai được bước vào đây!”
“Vâng!”
Các đệ tử lập tức lui ra ngoài.
“Đại hộ pháp của các người đang luyện thần công gì vậy, sao lại quỳ xuống đất để luyện thế kia?
“Có quỷ mới biết, nhưng chắc phải là thần công kinh khủng lắm...” Chúng đệ tử châu đầu xúm xít bàn tán.
Nam Cung Thạc đang quỳ gối giữa đại điện cũng không quan tâm nhiều như vậy, ông ta ngượng ngùng nói vào micro của điện thoại.
“Giáo chủ, thuộc hạ đã quỳ rồi, ngài còn dặn dò gì không...”