Hai người sóng vai đi ra ngoài phủ, cả đoạn đường không nói gì.
Diệp Khinh Nhu uống rượu không thể lái xe, lão quản gia sắp xếp một gã hộ vệ đảm nhiệm lái xe cho cô ấy.
“Bang!” Cửa xe mở ra, Diệp Khinh Nhu không vội lên xe ma quay đầu nhìn về phía Lý Trạch Vũ: “Có thể cho tôi một cái ôm không?”
Ồ cái này...
Thấy dáng vẻ hắn do dự, bỗng nhiên Diệp Khinh Nhu nhăn mặt: “Khó xử thì
thôi
“Sao có thể?” Lý Trạch Vũ cười khan nói lòng, tôi nào sẽ không bằng lòng.”
lột người đẹp như cô cũng bằng
“Tới đi.” Diệp Khinh Nhu chủ động giang hai tay ra. Lý Trạch Vũ cũng không nhăn nhó nữa mà rất hào phóng ôm đối phương.
Mùi thơm cơ thể nhàn nhạt xộc vào mũi, Lý Trạch Vũ có thể cảm giác được nhịp tim hai người bỗng nhiên tăng tốc.
“Ôm chặt tí.” Diệp Khinh Nhu sợ hãi nói.
Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười, khẽ ôm mạnh hơn. Diệp Khinh Nhu cười, dáng vẻ say mê. Chỉ là Lý Trạch Vũ đều không nhìn thấy. Hai người ôm nhau mấy phút, lúc này Diệp Khinh Nhu mới luyến tiếc buông tay. Lý Trạch Vũ hơi lúng túng sờ mũi.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho Khuynh Thành rằng cậu có vợ ở bên ngoài.” Có lẽ vì để xua tan vẻ xấu hổ, trước khi đi Diệp Khinh Nhu đã để lại một câu nói như vậy.
Lý Trạch Vũ không khỏi nở nụ cười khổ.
Một lát sau.
Lúc Lý Trạch Vũ về đến nhà, Tề Tiên Nhi một mình ngăn cản đường đi của hắn, giống như đã chờ khá lâu.
Haizz! Phụ nữ thật đáng sợ!
Trong lòng nặng nề thở dài, Lý Trạch Vũ kiên trì nghênh đón: “Sao cô Tê không uống trà trong phòng?”
“Đại sư Nhất Trinh bảo tôi tới tìm anh.” Tê Tiên Nhi lạnh như băng nói.
“Ồ? Sư phụ Nhất Trinh tìm tôi làm gì? Ông ấy ở đâu?” “Ông ấy và sư phụ tôi ở sân bên kia.” Tề Tiên Nhi chỉ đình viện cách đó không xa.
Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu: “Vây bây giờ tôi đi tìm ông ấy.” Nói xong muốn rời khỏi, nhưng lại bị Tê Tiên Nhi bước lên ngăn lại đường đi.
“Cô Tề còn có việc?” Lý Trạch Vũ khẽ nhíu mày.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Tê Tiên Nhi hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ đỏ lên hỏi: “Lý Trạch Vũ, rốt cuộc anh... có suy nghĩ gì về tôi?”
“Ð?” Lý Trạch Vũ gãi đầu, cố ý giả ngốc: “Cô Tề có ý gì?”
“Hừ”” Tề Tiên Nhi hừ một tiếng, bất mãn nói: “Anh đừng giả vờ với tôi, anh biết tôi đang hỏi cái gì.”
“Tôi thật sự không biết.” Lý Trạch Vũ tiếp tục giả ngu.
“Anh..” Tê Tiên Nhi giống như có hơi tức giận nói: “Tôi hỏi anh, rốt cuộc có thích tôi không?”
Sau khi hỏi xong cả người giống như quả cầu da xì hơi, cúi đầu không dám nhìn thẳng ánh mắt đối phương.
“Cô Tề xinh đẹp như vậy, thích thì thích đó, chính là...”
“Chính là cái gì?”
Tê Tiên Nhi ép hỏi.
Ánh mắt Lý Trạch Vũ bỗng nhiên trở nên sau xa, trầm giọng nói: “Đáng tiếc tôi là một lãng tử, không thể cho cô một mái nhà hạnh phúc yên ổn, cho nên tôi
thật sự không dám trêu chọc cô.”
“Anh đang lừa tôi.” Tê Tiên Nhi gần như lớn tiếng phủ nhận.
“Lòng son hướng trăng sáng, trăng lại chiếu kênh mương.” Ánh mắt Lý Trạch Vũ mê ly nói: “Nếu cô Tê đã không tin, vậy tôi cũng hết cách.”
“Bây giờ tôi muốn anh trực tiếp trả lời tôi, rốt cuộc anh..”
Nói đến đây, Tê Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Trạch Vũ: “Có thích tôi không?”
Lý Đại đương gia muốn tránh né ánh mắt đối phương, nhưng ánh mắt hình như bị một vật thể bất minh nào đó níu giữ lại, khiến hắn khó khăn quay đầu.
“Trả lời tôi.”
Tê Tiên Nhi truy hỏi. “Tôi... Tôi...”
Lý Trạch Vũ “tôi” nhiều lần cũng không đưa ra đáp án được.
Ngay lúc hắn gặp khó khăn thì có một giọng nói vang lên giải cứu hắn:
“Thằng nhóc thối, vi sư tìm con nửa ngày cũng không tới, muốn ăn đòn phải không...”
Diệp Khinh Nhu uống rượu không thể lái xe, lão quản gia sắp xếp một gã hộ vệ đảm nhiệm lái xe cho cô ấy.
“Bang!” Cửa xe mở ra, Diệp Khinh Nhu không vội lên xe ma quay đầu nhìn về phía Lý Trạch Vũ: “Có thể cho tôi một cái ôm không?”
Ồ cái này...
Thấy dáng vẻ hắn do dự, bỗng nhiên Diệp Khinh Nhu nhăn mặt: “Khó xử thì
thôi
“Sao có thể?” Lý Trạch Vũ cười khan nói lòng, tôi nào sẽ không bằng lòng.”
lột người đẹp như cô cũng bằng
“Tới đi.” Diệp Khinh Nhu chủ động giang hai tay ra. Lý Trạch Vũ cũng không nhăn nhó nữa mà rất hào phóng ôm đối phương.
Mùi thơm cơ thể nhàn nhạt xộc vào mũi, Lý Trạch Vũ có thể cảm giác được nhịp tim hai người bỗng nhiên tăng tốc.
“Ôm chặt tí.” Diệp Khinh Nhu sợ hãi nói.
Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười, khẽ ôm mạnh hơn. Diệp Khinh Nhu cười, dáng vẻ say mê. Chỉ là Lý Trạch Vũ đều không nhìn thấy. Hai người ôm nhau mấy phút, lúc này Diệp Khinh Nhu mới luyến tiếc buông tay. Lý Trạch Vũ hơi lúng túng sờ mũi.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho Khuynh Thành rằng cậu có vợ ở bên ngoài.” Có lẽ vì để xua tan vẻ xấu hổ, trước khi đi Diệp Khinh Nhu đã để lại một câu nói như vậy.
Lý Trạch Vũ không khỏi nở nụ cười khổ.
Một lát sau.
Lúc Lý Trạch Vũ về đến nhà, Tề Tiên Nhi một mình ngăn cản đường đi của hắn, giống như đã chờ khá lâu.
Haizz! Phụ nữ thật đáng sợ!
Trong lòng nặng nề thở dài, Lý Trạch Vũ kiên trì nghênh đón: “Sao cô Tê không uống trà trong phòng?”
“Đại sư Nhất Trinh bảo tôi tới tìm anh.” Tê Tiên Nhi lạnh như băng nói.
“Ồ? Sư phụ Nhất Trinh tìm tôi làm gì? Ông ấy ở đâu?” “Ông ấy và sư phụ tôi ở sân bên kia.” Tề Tiên Nhi chỉ đình viện cách đó không xa.
Lý Trạch Vũ khẽ gật đầu: “Vây bây giờ tôi đi tìm ông ấy.” Nói xong muốn rời khỏi, nhưng lại bị Tê Tiên Nhi bước lên ngăn lại đường đi.
“Cô Tề còn có việc?” Lý Trạch Vũ khẽ nhíu mày.
..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Tê Tiên Nhi hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ đỏ lên hỏi: “Lý Trạch Vũ, rốt cuộc anh... có suy nghĩ gì về tôi?”
“Ð?” Lý Trạch Vũ gãi đầu, cố ý giả ngốc: “Cô Tề có ý gì?”
“Hừ”” Tề Tiên Nhi hừ một tiếng, bất mãn nói: “Anh đừng giả vờ với tôi, anh biết tôi đang hỏi cái gì.”
“Tôi thật sự không biết.” Lý Trạch Vũ tiếp tục giả ngu.
“Anh..” Tê Tiên Nhi giống như có hơi tức giận nói: “Tôi hỏi anh, rốt cuộc có thích tôi không?”
Sau khi hỏi xong cả người giống như quả cầu da xì hơi, cúi đầu không dám nhìn thẳng ánh mắt đối phương.
“Cô Tề xinh đẹp như vậy, thích thì thích đó, chính là...”
“Chính là cái gì?”
Tê Tiên Nhi ép hỏi.
Ánh mắt Lý Trạch Vũ bỗng nhiên trở nên sau xa, trầm giọng nói: “Đáng tiếc tôi là một lãng tử, không thể cho cô một mái nhà hạnh phúc yên ổn, cho nên tôi
thật sự không dám trêu chọc cô.”
“Anh đang lừa tôi.” Tê Tiên Nhi gần như lớn tiếng phủ nhận.
“Lòng son hướng trăng sáng, trăng lại chiếu kênh mương.” Ánh mắt Lý Trạch Vũ mê ly nói: “Nếu cô Tê đã không tin, vậy tôi cũng hết cách.”
“Bây giờ tôi muốn anh trực tiếp trả lời tôi, rốt cuộc anh..”
Nói đến đây, Tê Tiên Nhi ngẩng đầu nhìn thẳng Lý Trạch Vũ: “Có thích tôi không?”
Lý Đại đương gia muốn tránh né ánh mắt đối phương, nhưng ánh mắt hình như bị một vật thể bất minh nào đó níu giữ lại, khiến hắn khó khăn quay đầu.
“Trả lời tôi.”
Tê Tiên Nhi truy hỏi. “Tôi... Tôi...”
Lý Trạch Vũ “tôi” nhiều lần cũng không đưa ra đáp án được.
Ngay lúc hắn gặp khó khăn thì có một giọng nói vang lên giải cứu hắn:
“Thằng nhóc thối, vi sư tìm con nửa ngày cũng không tới, muốn ăn đòn phải không...”